Chương 23: Có Đôi Mắt Ngoài Cửa Sổ
Cứ nghĩ rằng đối phương chỉ là một người dân bình thường, mình ra tay bắt người nhất định dễ như trở bàn tay. Không ngờ được, trong khoảnh khắc này, thân phận thợ săn và con mồi đã bị thay đổi, tuy rằng mình là người cầm súng, nhưng ngay cả việc đối phương ở đâu cũng không thể thấy rõ, làm sao bắt người được chứ?
“Anh cảnh sát, tha lỗi cho tôi nói thẳng, bây giờ họng súng của anh đang chĩa thẳng vào chủ của anh đấy, cẩn thận đừng nóng nảy. A, quên hỏi mấy người tên gì? Nhưng mà nghĩ lại, hôm nay mấy người cũng chẳng thể nào đi ra khỏi đây được, biết tên hay không có gì khác nhau chứ?”
Giọng điệu của Thượng Ất vô cùng bình thản, bước chân lại giống như một con báo đang đi săn, nhẹ nhàng, nhanh nhẹn. Tình huống đang phát triển theo đúng hướng như mình đã nghĩ, một lần nữa, chỉ cần cho mình vài giây đồng hồ là hắn có thể hoàn toàn khống chế được mọi chuyện nhưng mà trong tay đối phương vẫn còn có súng, một khi đập nồi dìm thuyền mà bắn loạn xạ, khiến mẹ con Trần Phóng bị thương thì không tốt. Suy nghĩ một chút, trong tay Thượng Ất xuất hiện chiếc dao rọc giấy lóe lên tia sáng lạnh, mũi dao nhắm về phía yết hầu của Chu Đông, theo bước chân của Thượng Ất, mũi đao liên tục va vào đồ vật xung quanh, phát ra tiếng cọ xát chói tai.
“Cuối cùng thì mày là ai? Nhất định mày không phải là người thướng! Mày muốn làm gì?”
Trước mắt Chu Đông khá mơ hồ, nước mắt không thể khống chế được liên tục chảy ra, hắn ta có thể nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi đến gần hắn ta, rồi lập tức bị quấy nhiễu bởi tiếng động do đối phương tạo ra. Chu Đông đột nhiên nổi giận, hắn ta cảm thấy mình giống như một con chuột bị con mèo trêu đùa. Là một người đứng đầu trong việc bắt tội phạm ở trong cục, hắn ta chưa bao giờ bị người ta đùa giỡn như vậy, gân xanh trên cổ run lên liên tục, nhưng lại không thể làm gì.
“Tôi không định làm gì cả, chỉ muốn khẩu súng trong tay anh thôi. Trong tình huống này, tôi khuyên anh đừng nên làm bừa, như vậy thì anh còn có thể giữ lại một thứ… mạng của mình!”
Vừa dứt lời, Thượng Ất mạnh mẽ xông về phía trước, đạp lên ghế salon, cả người như một con chim ưng bổ nhào về phía Chu Đông. Một giây này, Thượng Ất không hề sợ hãi, tiến thẳng về phía trước. Thượng Ất thúc dục lực lượng, tốc độ đạt đến mức tối đa, hắn biết rõ, chỉ cần lúc này mình do dự một chút thôi, để Chu Đông kịp phản ứng mà nổ súng thì sau khi mình bị thương sẽ không con có phần thắng nào nữa.
“Đoàng!”
Trong phòng vang lên tiếng súng trầm đục, cuối cùng thì Chu Đông cũng nổ súng. Nhưng mà Chu Đông chỉ kịp nổ phát súng này thôi, bởi vì khẩu súng đang nằm trong bàn tay bị đứt của hắn ta, nằm im trên mặt đất, bàn tay kia đang phun ra máu tươi ào ạt như đang nhắc nhở mọi người trong phòng, bàn tay còn đang run rẩy kia không phải là đạo cụ trong phim, mà là bàn tay người thật sự.
“Khụ khụ!”
Âm thanh khác thướng từ trong cổ họng Chu Đông vang lên, hắn ta nắm chặt cánh tay bị chặt đứt ngã ngồi trên mặt đất. Sự sợ hãi và đau đớn khiên hắn ta lâm vào tình trạng im lặng ngắn ngủi nhưng chờ đến khi hắn ta kêu to thì phát hiện yết hầu lạnh toát, sau đó, khí lực toàn thân đều tụ về chỗ yết hầu, chỗ đó có một vết cắt hình trăng rằm giống như một cái động đen, trong nháy mắt hút sạch toàn bộ sức lực của hắn ta.
“Bịch” Chu Đông ngã xuống đất, không phát ra tiếng động nào nữa.
“Đáng chết, thân thể này quá yếu ớt, nhanh thêm chút nữa thì sẽ không bị trúng đạn rồi.”
Thượng Ất lắc lắc máu trên con dao, đầu vai co rúm mất tự nhiên, ở chỗ đó hính như có một lỗ nhỏ, máu không ngừng thấm ra. Chu Đông phản ứng thật nhanh, ngay khi Thượng Ất ra tay thì Chu Đông cũng bắn trúng tay phải Thượng Ất, may mà viên đạn này chỉ bắn vào phần cơ mà thôi, không bị thương đến xương cốt.
“Thả… Thả… Dao xuống, mày bỏ dao xuống cho tao!”
Một giọng nói mang theo tia nức nở vọng tới từ góc phòng. Thượng Ất liếc mắt nhìn, thấy Phùng Viện và Triệu Lệ Quyên đang cầm một con dao gọt trái cây chĩa về phía hai mẹ con Trần Phóng, trên mặt là sự sợ hãi và tuyệt vọng.
“Tôi khuyên mấy người nhanh chóng bỏ dao xuống, nếu vậy thì có thể sống lâu thêm vài ngày. Thật là phiền phức, cả một phòng đầy máu, xem ra phải lau suốt cả đêm mới được.”
Thượng Ất tiện tay lấy một cái khăn mặt băng bó cánh tay phải của mình, giống như không để ý đến vợ con mình đang bị người khác chĩa dao vào người.
“Mày… Mày… Hu hu hu, rốt cuộc anh là ai vậy, tôi không muốn chết ở đây, cầu xin anh đứng giết tôi.”
Nhìn thấy Thượng Ất đến gần, Phùng Viện run rẩy, bà ta rất mong bây giờ mình có thể bất tỉnh nhưng lại không thể được, máu tươi và tiếng kêu thảm thiết liên tục đánh vào thần kinh của bà ta, khiến cho bà ta tỉnh táo đến sợ hãi. Biểu hiện của Triệu Lệ Quyên tốt hơn một chút nhưng cả người lại run rẩy, trong lòng vô cùng hối hận. Tình cảnh tràn đầy máu tươi như thế này, khiến cho Triệu Lệ Quyên hiểu được lần này mình đã chơi lớn quá rồi. Đối phương cũng không phải là một quả hồng mềm, mà là một con sói, một con sói đói có thể sẽ xác bọn họ bất cứ lúc nào. Bây giờ, con sói đói này đang nhìn chằm chằm bọn họ bằng đôi mắt xanh biếc kia, trong nháy mắt, Triệu Lệ Quyên cảm thấy vô cùng buồn tiểu.
Leng keng một tiếng, dao gọt trái cây trong tay Triệu Lệ Quyên rơi xuống đất, mùi nước tiểu ngập tràn dưới quần cô ta. Thượng Ất chỉ dùng một ánh mắt đã khiến một chút ý chí còn sót lại của Triệu Lệ Quyên hoàn toàn sụp đổ.
Đèn sáng rực rỡ, ban đêm ở thủ đô càng mê người hơn ban ngày. Đặc biệt là khi ngọn đèn của cả vạn ngôi nhà thắp lên, thành thị to lớn như một mảnh rừng rậm đưuọc rót đầy sức sống, tràn ngập vui sướng.
Nhưng mà, có một số người khi nhìn thấy cảnh đêm xinh đẹp như vậy lại thờ ơ, Hầu Tử là một người trong số đó. Giờ phút này, cậu ta vẫn đứng yên không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào một cửa sổ một ngôi nhà nào đó, giống như một bức tượng được điêu khắc, gã ta đã giữ nguyên tư thế này hơn mười mấy giờ.
Tiếng súng, âm thanh đánh nha, còn có mùi máu tươi nồng đậm… Hầu Tử hít sâu một hơi, không tự chủ nhớ lại một màn đầy máu tanh kia. Trước kia, trong một căn phòng không lớn, Hầu Tử ngửi được mùi tàn khốc và chết chóc, bây giờ, khi đứng trước căn biệt thự này, cậu ta lại ngửi được mùi giống như vậy.
Năm người, trong đó có hai người cảnh sát có kinh nghiệm phong phú, từ khi vào trong căn nhà đó thì không thấy đi ra nữa. Không cần suy nghĩ gì cũng biết, trong căn nhà này nhất định đã xảy ra chuyện kỳ lạ gì đó.
Trong bóng tối, Hầu Tử yên lặng nhìn vào ánh đèn hắt ra nơi cửa sổ, mặt không cảm xúc. Kể từ ba năm trước, sau khi cậu ta giết mười sáu mạng người nhà huyện trưởng báo thù cho vợ con của mình, đến bây giờ chưa từng cười lần nào, cả người như một tảng băng di động tỏa ra khí lạnh. Cho dù là lúc Đoàn trưởng Sư bộ Lợi Khuê đi vào trong ngục nhìn mình, cũng đồng ý nhất định sẽ giữ lại tính mạng của mình, Hầu Tử cũng chẳng có chút cảm xúc nào.
Cậu ta và vợ con luôn sống nương tựa vào nhau, bây giờ họ đã chết rồi, Hầu Tử cảm thấy mình còn sống cũng không khác gì đã chết, mãi đến sau này, đoàn trưởng nhân cơ hội mình được thăng chức để đổi lấy một mạng của cậu ta, hơn nữa sắp xếp cho cậu ta đi theo Lợi Hổ, Hầu Tử vẫn sống như một cái xác không hồn như trước, không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cho cậu ta dao động. Cậu ta cảm thấy mình sống đã quá lâu rồi, chỉ còn thiếu một cơ hội để đi gặp vợ con mình mà thôi.
Nhưng hôm nay, cuối cùng Hầu Tử cũng thả lỏng cảm xúc của mình, Khi cậu ta nhìn xuyên qua ô cửa sổ kia, nhìn thấy cảnh Thượng Ất mặt không đổi sắc chém vào yết hầu vị cảnh sát kia, trong mắt đột nhiên có thêm một tia tán thưởng, cậu ta không ngờ người đàn ông mà Lợi Hổ bảo mình theo dõi, khi ra tay kết thúc tính mạng của người khác lại quả quyết, lạnh lùng giống như cậu ta vậy.
Trong bóng tối, Hầu Tử chậm rãi đứng dậy đi về phía cửa nhà Thượng Ất, cậu ta quyết định không quan tâm đến lời cảnh cáo của Lợi Hổ, tự mình tiếp xúc với hắn một chút.