Chương 8: Anh Thích Ngực Lớn
Cười khổ một tiếng, Thượng Ất bắt lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương của Trần Phóng, kéo nhẹ cô vào lòng.
Mái tóc hơi rối, đôi mắt đen sáng bóng như nước sơn, ngũ quan xinh xắn phân bố hợp lý trên khuôn mặt trắng nõn hình hạt dưa. Đồi núi cao ngất, nhỏ nhỏ xinh xinh, vòng eo hơi tròn do vừa mới sinh con nhưng lại càng làm nổi bật lên cái mông căng tròn, trông rất yểu điệu. Trần Phóng vốn là một cô gái rất xinh đẹp, bây giờ đã làm mẹ, trên người toát ra sự thanh thục, chỉ cần yên lặng, từ xa nhìn lại trong giống như một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp đang nở rộ.
“Bà xã, em thật xinh đẹp. Anh thật sự rất may mắn khi có thể gặp được một người con gái tốt như em.”
“Ôi, đừng nói đùa nữa, mau lấy tay ra, đang ngồi trên xe đó, để cho người ta thấy thì không tốt đâu.”
Bên hông là đôi bàn tay to nóng như lửa, bên tai là những lời yêu dịu dàng, lúc này Thượng Ất hơi cúi đầu, vành tai, tóc mai hai người chạm vào nhau, trên mặt Trần Phóng lập tức nóng lên.
“Không sao cả, đây là toa khách quý, cho dù chúng ta làm gì trong này thì người bên ngoài cũng không nghe được đâu, có tiền là tốt nhất.”
Trên mặt Thượng Ất cười xấu xa, hai tay cũng không kiêng kị gì nữa. Từ khi quen biết Trần Phóng, hắn thích nhất bộ dáng xấu hổ này của cô. Đáng tiếc vào những năm tận thế, niềm vui thú nho nhỏ giữa hai vợ chống này đã sớm bị thay thế bởi sự đấu tranh để sống sót.
“A! Anh dừng tay lại, không thể sờ chỗ đó được! Đó là… Chỗ để… Nhạc Nhạc uống. Ấy, anh thả tay ra, hình như Nhạc Nhạc tỉnh rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Trần Phóng có thể chảy ra nước, một tay che ngực lại, một tay nhẹ nhàng ôm lấy Nhạc Nhạc. Trong vô thức, Nhạc Nhạc còn đang ngủ say đã tỉnh lại, đôi mắt đen sẫm to tròn đang nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm xem âm thanh kì lạ từ đâu ra.
“Gì chứ… thằng nhóc thối này nhỏ như vậy, ăn một chút thì no rồi… Hừ, nhìn cái gì, coi chừng cha đánh mông con đó.”Chuyện vui bị cắt ngang, Thượng Ất không vui chút nào, giơ tay lên huơ huơ trước mặt Nhạc Nhạc, trong miệng nói.
“Bà xã, sau khi đến Thủ đô, em phải tranh thủ thời gian chuẩn bị một ít đồ dùng cho con. Đừng sợ tốn tiền, càng nhiều càng tốt.”
“Có thể tùy ý mua sắm à?”
Nghe lời Thượng Ất nói, hai mắt Trần Phóng sáng lên. Là một người phụ nữ, đương nhiên Trần Phóng cũng rất thích mua sắm, luôn mơ đến một ngày, có thể mua sắm tất cả những thứ mà mình thích trên đời này. Chỉ tiếc đó chỉ là mơ mà thôi, sau này chỉ có thể đi xem cho đỡ nghiện thôi.
“Nói nhảm gì vậy, đương nhiên là cứ tùy ý mà mua, vì con anh, bao nhiêu tiền cũng không sao cả! Thằng nhóc thối này, thật ngưỡng mộ con có một người cha tốt đó!”
Trêu đùa Thượng Nhạc Nhạc, Thượng Ất tức giận trả lời. Khô nóng vừa rồi vẫn còn tập trung ở trong bụng, Thượng Ất vẫn cảm thấy rất khó chịu.
“A, ông xã, anh thật giỏi! Anh là người chồng tốt nhất trên đời này. Chờ em phát thiệp cho nhóm bạn đã, ghi là… Mua sắm ở Thủ đô, xách đồ quá nặng, cầu cứu giang hồ, tìm bạn đời đến hộ tống! He he, cứ vậy đi!”
Trần Phóng vui vẻ gửi thiệp cho bạn bè, ở dưới còn kèm theo ảnh chụp Thượng Ất đang nghiêm mặt ôm con, không ngờ cùng lúc đó có người nhắn tin lại ngay cho cô, hỏi Trần Phóng đến Thủ đô có việc gì.
“Ôi, ông xã, anh mau xem này, có rất nhiều người chào đón vợ của anh đó, nhiều lời khen quá. A, cái này hỏi anh, người nhắn là… Vương Duyệt?”
Trần Phóng ngẩng đầu liếc nhìn Thượng Ất, trong mắt hiện lên sự phức tạp. Vương Duyệt, chính là bạn thân bốn năm đại học của mình, cũng là bạn gái cũ của chồng mình, còn ở trong đám bạn của cô hỏi thăm Thượng Ất, còn nhiệt tình mời cả nhà cô đến nhà cô ở Thủ đô thì nhớ đến làm khách.
“Vương Duyệt? Ai là Vương Duyệt? A, là cô ta à!”
Trong năm năm sống ở tận thế, Thượng Ất đã sớm quên đi mình đã từng có một người bạn gái tên là Vương Duyệt. Bây giờ nhớ lại, nếu không có người phụ nữ xinh đẹp, có chút nịnh nọt, bốc đồng này, Thượng Ất cũng sẽ không thể nào biết được Trần Phóng, càng không thể có đứa con Thượng Nhạc Nhạc đáng yêu này. Ở khía cạnh nào đó, có thể nói Vương Duyệt là người mai mối cho hai người bọn họ, chỉ có điều, người mai mối này cũng không tình nguyện lắm.
“Anh nhớ ra rồi, hồi đó em và Vương Duyệt là bạn học, khi đó anh đưa học trò đi tham quan trường đại học, hai người nhìn thấy anh đẹp trai nên chạy đến trêu chọc anh, có phải không?”
Thượng Ất cười xấu xa nói, sự xấu hổ lập tức tan thành mây khói. Trần Phóng nhíu mày, tức giận nói.
“Thôi đi! Sao anh có thể tự luyến như vậy, ai thấy anh đẹp trai chứ, là do Vương Duyệt rảnh rỗi lôi theo em làm người hướng dẫn du lịch cho anh đấy chứ, hừ!”
“Anh không đẹp trai thì tại sao hai người cứ hẹn anh đi ăn cơm, xem phim? Em thừa nhận đi, chồng em chính là người thầy giáo đẹp trai nhất. Được rồi, không nói đến cô ta nữa, bây giờ hai chúng ta đã có Nhạc Nhạc, một nhà ba người chúng ta khiến người khác vô cùng hâm mộ đó. Em nói với cô ta chúng ta không có thời gian, không đi.”
Nói chuyện về bạn gái cũ với vợ chẳng khác nào đang tìm đường chết, dù cho vợ mình là người phụ nữ hiểu biết bao nhiêu đi nữa thì lòng ghen tỵ của phụ nữ sẽ không bao giờ biến mất. Cho dù ở tận thế, Thượng Ất đã gặp không ít trường hợp phụ nữ vì ghen ghét mà làm ra không ít việc ngu ngốc khiến cho cả đội bị tiêu diệt.
“Không đi thật sao? Vương Duyệt xinh đẹp hơn em nhiều, hơn nữa, em nghe nói cô ấy vẫn còn độc thân, có vài căn nhà cao cấp ở thủ đô nữa đó.”
Trần Phóng chưa từ bỏ ý định, giọng điệu lạnh nhạt tiếp tục thăm dò Thượng Ất. Vương Duyệt luôn là cây gai trong lòng Trần Phóng, đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra, tại sao Thượng Ất lại chọn cô mà không phải là Vương Duyệt xinh đẹp, gợi cảm, nhiệt tình, chủ động.
“Không đi, ngực Vương Duyệt không bự như em, anh thích ngực bự.” Thượng Ất nghiêm túc trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực Trần Phóng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khhinh bỉ của Thượng Nhạc Nhạc.
“Đáng ghét, tại sao anh không nghiêm túc chút nào vậy?”
Trần Phóng tức giận quay lưng đi, khóe miệng lại cong lên nụ cười ngượng ngùng và thỏa mãn. Ngực của cô thật sự lớn hơn Vương Duyệt, khi còn ở trường, Trần Phóng từng thử so sánh, khi đó hai người kém nhau không ít, bây giờ mình đã sinh con, Vương Duyệt không thể nào so với cô được.
Nghe nói Vương Duyệt sống khá tốt, không chỉ thi đậunhân viên công vụ ở Thủ đô, còn mua được vài căn nhà ở đó nữa. Người phụ nữ độc thân chất lượng cao như vậy, quả thật chính là nữ thần trong lòng của đàn ông. Nếu như… Vương Duyệt vẫn còn để ý đến Thượng Ất, cô nên làm gì bây giờ, Thượng Ất sẽ không thay lòng đổi dạ chứ?
Trong lúc cô suy nghĩ, đoàn tàu cao tốc chở một nhà ba người Trần Phóng đã đến Thủ đô. Ở đây có vài người bạn học đang làm việc ở thủ đô thướng xuyên liên lạc với Trần Phóng, đã hẹn ba ngày sau sẽ tổ chức cuộc gặp mặt bạn học ở khách sạn Xuân Giang gần quảng trường nhân dân.
Đối với việc này, Thượng Ất không có ý kiến gì cả, buổi gặp mặt bạn học này lúc này rất phổ biến, việc chuẩn bị cho lúc tận thế cũng không cần Trần Phóng phải làm, cho nên chỉ cần Trần Phóng quyết định có đi hay không là được. Thượng Ất chỉ dặn dò Trần Phóng không nên quên mua đồ dùng cho con. Sau này khi ngôi sao chổi thần bí sẽ xuất hiện, lúc đó, lời đồn nổi lên khắp nơi, xã hội rung chuyển, rất nhiều nơi cung cấp hàng hóa trễ, muốn mua một lượng lớn đồ dùng cho cuộc sống sẽ vô cùng khó khăn.