Chương 9: Nhà Cho Thuê
Còn Thượng Ất có chuyện quan trọng hơn cần làm. Hắn phải nhanh chóng thuê một căn nhà, địa điểm càng gần trung tâm Thủ đô càng tốt, tốt nhất là ở gần cửa ngõ đi vào Thủ đô. Hơn nữa ở đó phải có khu vực độc lập, tốt nhất là gần nơi có người canh gác.
Thượng Ất còn nhớ rất rõ, khi tận thế đến, thành phố này sẽ trở nên như thế nào. Lúc đó, sự hỗn loạn ở trên đường nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Giết người phóng hỏa, cướp bóc, cưỡng gian,… Cho dù là Thủ đô, nơi có an ninh rất tốt, lúc đó cảnh sát cũng không đủthời gian để trấn áp. Vậy nên lựa chọn ở trong trung tâm thành phố là khu vực quan trọng có ý nghĩa chính trị, là lựa chọn hàng đầu của Thượng Ất. Ở chỗ đó, Chính phủ Thủ đô chắc chắn sẽ không cho phép xảy ra hỗn loạn.
Còn chuyện tiền thuê nhà có phải có giá trên trời hay không, không còn nằm trong phạm vi lo lắng của Thượng Ất. Cho dù là mộttrămngàn một tháng, Thượng Ất sẽ trả tiền mà không có chút do dự nào. Đương nhiên, nếu không có người cho thuê, Thượng Ất cũng không ngại sử dụng một ít thủ đoạn đặc biệt để đạt được mục đích. Vì Thượng Nhạc Nhạc, bắt cóc, đe dọa, thậm chí giết người diệt khẩu, Thượng Ất đã chuẩn bị xong tư tưởng hết rồi.
Ngoài ra, việc mua sắm rau củ, dự trữ vật tư, sưu tập vũ khí cần phải nhanh chóng hoàn thành. Còn một chuyện quan trọng nhất, chính là trước khi mọi người nhận ra được tác dụng quý giá của thuốc tiến hóa, phải mua được thật nhiều thuốc. Sắp xếp lại những suy nghĩ phức tạp trong đầu, Thượng Ất nhìn qua cửa sổ thủy tinh trong suốt của khách sạn, nhìn về phía xa.
Một nơi ồn ào và xa hoa, trong màn đêm, ánh đèn sáng như sao, dòng người và xe cộ tấp nập đang lao nhanh trên con đường rộng lớn như một con thú lớn. Khắp nơi đều tốt đẹp, dường như tất cả những gì rực rỡ nhất trên đời này đều tập trung ở trong thành phố to lớn mà cổ xưa này nhưng mà ai có thể ngờ được, chỉ mấy tháng sau thôi, trên trái đất này sẽ bị quái vật tàn phá bừa bãi, máu tươi khắp nơi, là địa ngục nơi nhân gian?
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp, nhiệt độ thoải mái, bầu trời xanh ngắt, hôm nay là một ngày cực kỳ đẹp.
Hồ Hoa Dương ăn mặc chỉnh tề, rời nhà đi đến văn phòng Luyến Gia nhỏ hẹp để làm việc. Hồ Hoa Dương là một người môi giới bất động sản, cũng là một người làm công luôn cố gắng phấn đấu ở Thủ đô. Là một người cha của hai đứa con, ước mơ lớn nhất của Hồ Hoa Dương, người đã 33 tuổi, chính là từ sự cố gắng của mình, có thể có được căn nhà của riêng mình ở Thủ đô, để cho hai đứa con trai của mình có thể học được ở trường tốt nhất ở nơi này, do đó, anh ta bỏ qua bạn bè, người thân đã ở cùng nhiều năm, công việc lương cao ở quêmột mình đi tới Rhủ đô.
Nhưng đáng tiếc, cho dù anh ta có cố gắng như thế nào, ước mơ này dường như lại càng ngày càng xa dần, chỉ tiêu bán của anh ta không đạt yêu cầu. Nghĩ đến đó, Hồ Hoa Dương vô thức nhìn về phía Lộ Lộ đang chăm chút lại nhan sắc của mình ngồi ở bàn làm việc phía sau.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp chưa đến 30 tuổi, váy hôm nay hình như còn ngắn hơn bộ ngày hôm qua, lộ ra nơi trắng bóng khiến người ta hoa mắt, đồng phục ôm sát đồi núi đầy đặn khiến người khác liên tưởng đến con bò sữa. Người phụ nữ này tháng này đã hoàn thành ba hợp đồng giao dịch, nghe nói hôm nay sẽ có một người đàn ông đến đây ký hợp đồng với cô ta, giá trị của hợp đồng lên đến mườihaitriệu, khi trích phần trăm theo quy định thì ít nhất sẽ được vàitrămngàn, đó là một con số khiến Hồ Hoa Dương cảm thấy rất chán nản, anh ta đột nhiên cảm thấy mình thật sự có lỗi với khoảng thời gian mười năm cố gắng để có được cái bằng tiến sĩ thú ý kia.
Trên thế giới này, mọi người luôn thích nhìn phụ nữ đẹp, sẽ không vì chuyện Hồ Hoa Dương hiểu biết mấy trăm loại động vật mà cảm thấy hứng thú với anh ta. Xem xét kỹ lại, dáng người Hồ Hoa Dương cân xứng, gương mặt chính trực, sau khi đeo gọng kiếng màu đen lên, cả người rất có khí chất, nhìn hình tượng không hề kém cỏi, đơn giản là do anh ta luôn luôn mặc một bộ đồ chỉ có giá 100 tệ, chứ không phải là âu phục Armani sang trọng. Vìthế, cho dù có một hai phụ nữ nhà giàu đến bán phòng, cũng không liếc mắt đến Hồ Hoa Dương, đừng nói đến chuyện sẽ xảy ra mấy chuyện lãng mạn gì đó.
Ngày hôm nay, mọi chuyện hình như có chút thay đổi, chuông cửa vang lên tiếng “Leng keng”, hai người đàn ông lần lượt đi vào, một trong hai người đi thẳng đến chỗ của Lộ Lộ, người còn lại thấy thế, lập tức đi về phía Hồ Hoa Dương.
“A, cậu Uy, cậu đến rồi, tôi đợi cậu lâu lắm rồi đó!”
Khuôn mặt Cao Lộ Lộ cười tươi như một đáo hoa, giọng nói mềmmạinhư một con mèo gặp được chủ nhân, chỉ hận không thể chạy đến ôm lấy đùi đối phương để cọ mặt lên.
“Ha ha, cô thật sự là một tiểu yêu tinh cái gì cũng nói được. Cái gì mà cậu Uy chứ, gọi tôi là Mã Uy đi. Sao vậy, chuyện tôi nói với cô ngày hôm qua, căn nhà đó có thể dùng tên của tôi bán đi không?”
Người đàn ông vừa nói ngồi lên bàn làm việc, đôi mắt sắc bén, ma mị nhìn chằm chằm vào rãnh ngực sâu hun hút của Cao Lộ Lộ.
“Cậu Uy, chỉ sợ là việc này hơi khó. Tuy là cậu và cô Vương Duyệt kia cùng đăng ký nhưng trên giấy chứng nhận chỉ có tên của một mình cô ấy, bây giờ cậu muốn tự mình bán nhà, nhất định sẽ không thể qua được sự thẩm tra bên cục bất động sản. Có điều, cậu chỉ cần lấy được chữ kí của đối phương, chỉ cần một chữ ký nào cũng được, tôi sẽ giúp cậu tìm người giải quyết chuyện này.”
Thái độ Cao Lộ Lộ khiêm tốn, nhẹ nhàng cười nhưng không hề lộ ra một chút thấp kém nào.
NgườiđànôngtênlàMãUynày có cha là phó lãnh đạo thành phố, trong nhà có tiền có thế, vậy mà lại đi vay nặng lãi để tiêu xài. Bây giờ không có tiền trả lại tìm cách lừa bán nhà của bạn gái để bù vào, loại người này chỉ có lớp vỏ bề ngoài đẹp mà thôi.
“Má nó, nói đến ảđàn bà đê tiện kia tôi lại tức giận. Đã định ngày kết hôn với ông đây rồi, vậy mà cứ khăng khăng tách phòng, cứ như đang đề phòng tôi như đề phòng trộm cướp ấy. Luôn miệng nói yêu tôi, quay đầu lại thì luôn muốn ông đây để cho cô ta được đi cửa sau có được hạng mục trường đại học kia. Sao cô ta không nghĩ đi, bây giờ nhiều tin đồn như vậy, vốn là không cho phép nhân viên chính phủ buôn bán kinh doanh, ông đây lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy, chuyện này có thể làm được sao? Hừ, cả đám đó đều là mấy người thành tinh cả, nếu không phải do bên kia hối thúc đòi nợ ngay lập tức, ông đây đã sớm…”
Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, Mã Uy nhảy xuống đất, ôm lấy bả vai Cao Lộ Lộ, thấp giọng nói.
“Em gái Lộ Lộ à, việc này phải nhờ em rồi. Tôi nghe nói em có quen biết vài người có năng lực, có thể giúp tôi làm giả một chữ ký hay không. Sau khi chuyện này thành công, tiền cho em tính phần trăm… Mười lăm được không?”
0,15? Vậy thì gần haitriệu. Có được số tiền kia, không phải nguyện vọng của cô có thể làm được sớm hơn một chút sao?
Hai mắt Cao Lộ Lộ sáng lên, làm nghề này lâu như vậy, cô chưa bao giờ lấy được nhiều tiền như vậy, con số này hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của cô. Hai triệutệtiền mặt và số tiền mấy năm qua mình kiếm được, cũng đủ để trả cho khu biệt thự cao cấp ở phía nam thành phố mà mình nhìn trúng kia, có thể để cho mình nghỉ ngơi sớm hơn mười năm.