Chương 6: Trò Chơi Bắt Đầu
"Giờ này mà mày định đi đâu thế?"
Trưởng phòng Ngụy Giang Dương mới vừa đi xem phim với bạn gái. Về đến ký túc xá lúc 9 giờ 45 phút tối, toàn thân tỏa ra thứ mùi yêu đương vừa chua vừa thối. Cậu ta vừa mở cửa thì trông thấy Trương Hằng mặc đồ thể thao đang ngồi xổm buộc dây giày.
"Ừ, tối nay tao có việc."
"Có việc á? Chẳng lẽ là đi hẹn hò với cô nào à?" Ngụy Giang Dương tự suy bụng ta ra bụng người rồi cười hề hề, kiểu “anh đây biết thừa”.
Trần Hoa Đống vừa uống Coca vừa xem phim nghe thế thì giật mình: "Cái gì? Không phải người mà Trương công tử mày thích là tao à?"
Lúc này, người lớn tuổi nhất trong phòng - Mã Nguy cũng đặt cuốn sách tiếng anh trên tay xuống, nhịn không được mà lèm bèm: "Trương Hằng, điều kiện của mày tốt như thế, chắc phải dễ kiếm người yêu lắm, vậy mà đến giờ vẫn còn FA. Nếu không phải tao chung phòng với mày chắc tao cũng tưởng mày là gay rồi đấy."
Lời cảm khái của Mã Nguy cũng không phải là vô căn cứ. Trong số bốn người trong phòng này, điều kiện gia đình của cậu ta là tệ nhất. Bố mẹ cậu ta chỉ là nông dân. Hồi cấp ba Mã Nguy từng thích một cô gái, nhưng tình cảm ấy vẫn luôn bị cậu chôn sâu dưới đáy lòng.
Mãi đến học kỳ hai năm nhất đại học, bốn anh em trong ký túc xá tổ chức sinh nhật cho cậu ta ở ngoài, đêm đó cậu ta uống say nên mới kể chuyện này ra. Lúc đó nhóm Trương Hằng mới biết hóa ra cô gái ấy cũng thi vào trường đại học cùng thành phố. Thế là cả lũ xúi Mã Nguy đi tỏ tình, nhưng cậu ta cứ lắc đầu từ chối.
Ba người đều hiểu hoàn cảnh của Mã Nguy, biết cậu ta phải dùng tiền học bổng để đóng học phí nhằm giảm bớt phần nào gánh nặng cho gia đình, nên thường ngày cậu ta là người chăm chỉ học hành nhất. Ngày nào cũng cắm đầu ngồi trong thư viện, thời gian còn lại thì làm gia sư để kiếm tiền, vốn9 không có thời gian để yêu đương.
Song họ cũng chẳng giúp được gì. Mã Nguy có lòng tự trọng cao, khi tham gia hoạt động cùng ký túc xá, mọi người đều muốn bao Mã Nguy nhưng đều bị cậu ta từ chối.
Trương Hằng vỗ vai Mã Nguy, bất đắc dĩ nói: "Chúng mày đừng chọc tao nữa. Tối nay tao không đi hẹn hò thật mà, tao cũng không phải gay, chỉ là chưa gặp được cô gái mà tao thích thôi."
Trần Hoa Đống giơ lon Coca trong tay lên, "Đến lúc mày gặp được thì nhất định phải cho mấy anh em mở mang tầm mắt, để xem rốt cuộc là yêu nữ phương nào mà có thể hớp hồn hot boy ký túc xá - Trương công tử của chúng ta."
...
Khó khăn lắm mới ứng phó xong với hội nhiều chuyện đó, lúc Trương Hằng ra đến cổng trường đã là 10 giờ 5 phút .
Nếu không phải do phát hiện dãy số trên tay phải lúc tắm thì chắc hẳn Trương Hằng sẽ nghi ngờ những gì đã xảy ra trong quán cà phê hầu gái chiều nay chỉ là ảo giác.
Hắn cũng đã thử hỏi cô nhân viên đeo tai mèo đáng yêu kia, cô ta một mực bảo rằng từ khi vào quán đến lúc ra về hắn chỉ ngồi có một mình.
Cô nhân viên phụ trách việc pha chế thức uống cũng tỏ vẻ cô chỉ mới pha có một ly "tình yêu cấm kỵ" trong khoảng thời gian đó mà thôi.
"Đừng bao giờ hoài nghi lời nói của bartender, vì trong mỗi ly nước đều được cho thêm một thứ gọi là tình yêu, con người chẳng ai quên tình yêu của mình cả." Cô nàng kia lạnh lùng đáp.
"..."
Đối với những người còn lại trong quán thì dường như cuộc trò chuyện mấy phút đó chưa từng xảy ra.
Nhắc mới nhớ, ông ta cũng từng nói lần gặp mặt này bị cấm, nhưng ông ta sẽ có cách giải quyết phiền phức này.
Nên Trương Hằng đoán có lẽ đây là cách giải quyết mà ông lão đó đã nói.
Quay ngược thời gian ư?
Trương Hằng càng lúc càng muốn biết rốt cuộc ông ta là thần thánh phương nào. Hình như tất cả năng lực của ông ta đều liên quan đến thời gian, nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ về vấn đề đó. Việc hắn phải làm lúc này chính là ứng phó với trò chơi mà mình sắp sửa tham gia kia.
Sau khi ra khỏi trường, hắn đi theo hướng dẫn trên Baidu, đầu tiên là lên tàu điện ngầm đến một khu công nghiệp ngoài vành đai thứ năm, sau đó thì chuyển sang chạy bộ để làm nóng người.
10 giờ 45 phút, hắn đến trước quán bar Sex And The City.
Nơi này khá hẻo lánh, trên đường đi, Trương Hằng nhìn thấy vài tên côn đồ mặt mày bặm trợn vừa hút thuốc vừa nhìn hắn lom lom, ngoài ra còn có mấy cô gái ăn mặc hở hang uống say bí tỉ đang nôn thốc nôn tháo bên vệ đường.
Trương Hằng không muốn rước lấy phiền phức nên kéo mũ áo thể thao lên, tiếp tục chạy ngang qua họ.
Trái ngược với nơi này, quán bar sôi động hơn hắn tưởng.
Sex And The City là một nhà máy bị bỏ hoang đã được sửa chữa lại, vô cùng rộng rãi. Trên cánh cửa rỉ sét loang lổ đủ nét vẽ nguệch ngoạc kỳ lạ, song trước cửa lại đỗ đầy xe hơi và siêu xe hạng sang.
Bây giờ là thời gian quán bar đông khách nhất, thanh niên khắp thành phố đều đổ về đây.
Còn chưa vào cửa đã nghe thấy những âm thanh đinh tai nhức óc truyền ra từ nhà máy, như muốn xé nát linh hồn con người. Trương Hằng cau mày, tuy vị khách không mời mà đến đã uống chung ly với hắn đã nhấn mạnh là mình không được tiết lộ bất cứ điều gì, đến lúc vào trò chơi hắn sẽ tự biết nhưng trong mỗi câu nói vẫn để lại vài tin tức mơ hồ.
Bất kể thế nào, tổ chức của ông ta hẳn là cũng vô cùng lâu đời và bí ẩn, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên họ tổ chức trò chơi thế này, nhưng cả thế giới vẫn không biết đến sự tồn tại của họ.
Điều này chứng tỏ bọn họ bảo mật rất tốt.
Nhưng nơi Trương Hằng đang đứng hiện tại có ít nhất bảy tám trăm người, nhìn đâu cũng toàn là đùi với mông, thêm vào đó là ánh đèn laser chói mắt chuyển động theo tiết tấu của DJ. Nếu trò chơi nguy hiểm mà ông ta nói được triển khai ở đây thì Trương Hằng dám cá, ngày mai chắc chắn sẽ có cả đống video tràn lan trên TikTok và Youtube.
Lẽ nào địa chỉ bị thiếu số à?
Đây là lỗi phổ biến mà phần lớn mọi người đều phạm phải, với tuổi của đối phương, mấy chuyện viết sai này cũng không bất ngờ lắm.
Đúng lúc này, Trương Hằng bỗng chú ý đến cái bóng ở phía trên bên phải mình.
Nói đúng hơn thì đó cũng không hẳn là tầng hai, chỉ là một thùng container được cố định bằng giá sắt trên bức tường phía tây, có một chiếc thang sắt nối vào trong. Bên dưới có hai người đàn ông cao lớn mặc vest đen đeo kính râm đứng canh.
Có vài thanh niên uống say muốn chạy lên chơi nhưng đều bị hai người kia ngăn lại.
Một trong số những thanh niên kia có vẻ là cậu ấm lắm tiền nhiều của, thẳng tay ném một xấp tiền vào mặt đối phương. Những người xung quanh thấy thanh niên kia ném cả đống tờ một trăm đô ra thì nhốn nháo giành giật.
Nhưng hai người kia vẫn không có phản ứng gì.
Cậu ấm kia nổi đóa, hắt thẳng ly rượu trong tay vào mặt họ, chắc là ngày thường kiêu căng quen thói rồi nên muốn xông thẳng lên. Ngay sau đó, chẳng ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên cơ thể của gã bay thẳng ra ngoài, đụng ngã rất nhiều người và bàn ghế, cuối cùng máu me bê bết nằm úp sấp trên mặt đất, chẳng biết còn sống hay đã chết.
Thấy cảnh này, đám bạn say xỉn đi cùng gã bị dọa tỉnh hẳn. Vốn có vài tên định lớn tiếng mắng mỏ, nhưng lúc thấy một trong hai người kia từ tốn lau mắt kính râm thì lập tức sun vòi, vội vác cậu ấm đang bất tỉnh nhân sự kia lên rồi chạy ra bãi đỗ xe.
Đợi mọi chuyện yên ắng trở lại, ánh mắt của những người khác nhìn về phía hai người đàn ông cao to đó đều mang theo vẻ sợ hãi, không dám tới gần nơi đó nữa.
Trương Hằng đợi thêm năm phút, đến lúc chắc chắn không còn ai để ý bên này nữa thì mới hít sâu một hơi rồi bước tới.
Ánh mắt lạnh tanh dưới cặp kính râm của hai người to con kia làm Trương Hằng thấy ớn người, cảm giác giống như mình đang đối mặt với hai con sư tử dũng mãnh chực chờ săn mồi trên thảo nguyên. Hắn kéo tay áo lên, để lộ dãy số trên cánh tay.
Trương Hằng vẫn thấy thấp thỏm, bộ dạng thê thảm của cậu ấm khi nãy vẫn còn in nguyên trong đầu. Tuy Trương Hằng từng đoán có lẽ dãy số trên tay hắn là vé tham gia trò chơi, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng khác.
May mà tình huống bết bát nhất không xảy ra, hắn không phải cosplay quả bóng bowling hình người trên không trung như cậu ấm kia.
Một lúc sau, hai bóng dáng sừng sững như cột sắt kia im lặng tránh sang hai bên, chừa một con đường đi ra phía sau.