Thời Gian Cùng Anh, Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 7

Chẳng mấy chốc đã đến thứ sáu, Lâm Tích ở trường mới thích ứng rất tốt.

Lúc đi học, cô và Giang Ức Miên là bạn cùng bàn, quan hệ của hai người rất thân. Còn về ký túc xá, ba người khác đều là nữ học bá, không nhiều chuyện, mọi người chung sống rất vui vẻ.

“Cuối cùng đã đến cuối tuần rồi, Lâm Tích, cuối tuần cậu định làm gì?”

Buổi chiều còn một tiết cuối cùng thì có thể tan học, giờ giải lao, Giang Ức Miên hỏi cô.

Lâm Tích sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến lời mời của Ôn Toàn.

Cô không nhịn được quay đầu nhìn, tiết này là tiết thể dục, đám con trai còn chưa về lớp.

“Chắc là đọc sách.”

Cô nói mơ hồ.

Giang Ức Miên nằm bò trên bàn, hâm mộ nói: “Cậu học hành thật chăm chỉ, mới vừa khai giảng tuần đầu tiên thôi mà.”

Lời này khiến Lâm Tích mỉm cười.

Cô nói: “Nếu tớ là thiên tài, có lẽ không cần phải cố gắng vậy rồi.”

Thành tích của Lâm Tích thực sự tốt, nhưng cô cũng giống với đại đa số học sinh xuất sắc khác, đều dựa vào sự cố gắng chịu khó, tư chất của cô có lẽ không cao hơn học sinh bình thường quá nhiều, chỉ là nghị lực khiến người ta bội phục kia, đã làm cho cô nổi bật trong số các học sinh.

Giang Ức Miên cười hì hì, ôm vai Lâm Tích nói: “Không ngờ, cậu cũng sẽ nói lời này.”

“Có lẽ tớ còn chưa lập địa thành phật đi.” Lâm Tích hơi phiền não.

Câu này của cô càng chọc cho Giang Ức Miên cười ngã trước nghiêng sau.

Tính cách của Lâm Tích là kiểu hơi chậm nhiệt, vừa bắt đầu sẽ khiến người ta cảm thấy cô yên lặng khó tiếp xúc, thực ra sau khi thực sự trở nên thân thiết, Giang Ức Miên mới phát hiện cô rất biết cách nói chuyện.

Dù sao chỉ mới vài ngày, Giang Ức Miên đã xem cô thành người bạn tốt nhất.

Cô ấy nhiệt tình nói với Lâm Tích: “Không phải cậu vừa đến Bắc Kinh à, hay là tớ dẫn cậu ra ngoài đi dạo nhé.”

Học sinh đến từ nơi khác trong lớp, chỉ có mỗi Lâm Tích.

Lâm Tích không ngờ cô ấy sẽ đề nghị như vậy, vội xua tay, “Không cần đâu.”

Vào lúc Lâm Tích đang nghĩ làm sao để từ chối ý tốt của Giang Ức Miên, thì cửa sau lạch cạch bị đẩy ra, mấy nam sinh lục tục đi vào. Trên mặt họ đều là nước.

“A Hành, lát nữa tan học đến nhà tớ không, cho cậu xem đồ tốt tớ có được gần đây.”

Tạ Ngang toe toét hỏi.

Quý Quân Hành vặn mở bình nước trong tay, ngửa cổ uống. Giọt nươc thuận theo gò má cậu chảy thẳng xuống cổ, yết hầu của thiếu niên hơi chuyển động.

Đúng lúc trước mặt phát vở bài tập đến, Lâm Tích quay đầu chuyển cho họ.

Nhìn thấy Quý Quân Hành vừa uống nước xong, đôi mắt đen láy chạm vào tầm mắt của cô, sáng như nước.

“Không đi.” Giọng cậu lạnh nhạt.

Trần Mặc cúi đầu tìm cả buổi, cũng không tìm được khăn giấy, vừa vặn cậu nhìn thấy trong hộc bàn Lâm Tích có hộp khăn giấy.

“Lâm Tích, tớ mượn tờ khăn giấy.”

Nói xong, cậu đưa tay đập xuống vai Lâm Tích.

Lâm Tích bị cậu đập đột ngột từ phía sau, bị dọa run người.

Đồng tử chợt co rút, trên tay buông lỏng, vở bài tập rơi lên bàn Quý Quân Hành.

Quý Quân Hành thấy cô bị giật mình run rẩy y chang thỏ con, thì hơi cau mày, vớ khăn giấy trên bàn mình lên, ném thẳng vào đầu Trần Mặc, thấp giọng trách: “Cẩn thận chút đi.”

Trần Mặc cũng phát hiện mình dọa Lâm Tích, vội giơ tay lên, “Xin lỗi, xin lỗi.”

Lúc Tạ Ngang cúi người nhặt giúp khăn giấy dưới đất lên, đưa cho Trần Mặc, cười xấu xa nói: “Ai bảo cậu dọa Lâm Tích, cậu xem A Hành chúng ta cũng đau lòng rồi kìa.”

Câu này nửa đùa, mà lại mờ ám.

Tạ Ngang ở phía sau còn đang tiếp tục nói: “Nhưng mà A Hành, cậu quá trọng sắc khinh bạn rồi đó, Trần Mặc lại không phải cố ý dọa Lâm Tích sợ, cậu bỏ qua cho cậu ấy một lần đi.”

Quý Quân Hành dựa trên ghế của mình, liếc mắt nhìn bóng lưng gầy yếu trước mặt.

Cậu đưa chân đá ghế bên cạnh, giọng lười biếng nói: “Nói đủ chưa, câm miệng.”

Tạ Ngang cuối cùng không dám giỡn quá đà nữa.

Đúng lúc chuông vào tiết vang lên, giáo viên kẹp sách đi vào từ cửa trước.

Trong nháy mắt, lớp học yên lặng lại.

Sau khi vào giờ học, Lâm Tích lấy vở ra, ghi lại trọng điểm của giáo viên giảng. Không ngờ, Giang Ức Miên bên cạnh đột nhiên đè thấp người, “Cậu có cảm thấy không, Quý Quân Hành đối với cậu, rất đặc biệt.”

Đặc biệt?

Lâm Tích đang chăm chú viết bài, mũi bút thoáng ngừng lại.

“Vừa rồi Trần Mặc không phải cố ý dọa cậu sợ, vậy mà cậu ấy rất tức giận, còn ném khăn giấy vào Trần Mặc nữa chứ.” Giang Ức Miên đè thấp giọng, lúc nói, còn liếc ra phía sau, sợ bị nghe thấy.

“Đúng rồi, còn có ngày đầu tiên cậu đến, cậu đụng rớt đồng hồ cậu ấy xuống đất. Thực ra cậu không biết, nghe nói cái đồng hồ đó của cậu ấy là của một người rất quan trọng tặng cho, nghe Tạ Ngang nói, bình thường cậu ấy đều cực kỳ quý trọng.”

Khi còn trẻ không phải đều là như thế sao, hơi có chút xáo trộn, đều có thể xem thành sóng to gió lớn.

Nhất là trong lớp có một nhân vật phong vân, một ánh mắt của cậu ấy thôi cũng sẽ bị diễn giải ra vô số khả năng.

Trước đây Quý Quân Hành rất ít nói chuyện với con gái trong lớp.

Cho dù muốn truyền ra quan hệ mờ ám gì, cũng không có điều kiện.

Lâm Tích thấy cô nói rõ ràng đâu ra đấy, không khỏi bất đắc dĩ.

Cô khẽ cười, nhìn phía trước, nhân lúc giáo viên xoay người viết lên bảng, thì nhỏ giọng nói: “Tặng cậu ba chữ.”

Giang Ức Miên mong đợi nhìn cô.

“Nghĩ quá nhiều.” Lâm Tích nhàn nhạt nói.

Không phải Lâm Tích thanh cao, mà cô thật sự không hứng thú với những thứ này. Thực ra ở trường học trước, Lâm Tích bởi vì là trạng nguyên trong kì thi tuyển sinh trung học nhập học, bộ dạng lại thanh thuần xinh đẹp, ở trong lớp rất được chú ý. Về sau không biết thế nào lại truyền ra tin đồn của cô với một nam sinh cũng xem như là đẹp trai.

Cô vốn không để trong lòng, không ngờ nam sinh kia vậy mà thật sự tìm đến cô tỏ tình.

Lúc đó Lâm Tích mặc dù ngạc nhiên, nhưng vẫn rất bình tĩnh.

Cô hỏi nam sinh đó, thích cô cái gì?

Kết quả nam sinh kia suy nghĩ, nói mới đầu là cảm thấy cô xinh đẹp, về sau giữa bạn học với nhau luôn loan truyền hai người họ rất xứng đôi, thì cậu ta bắt đầu chú ý đến Lâm Tích, lâu dần, thì cảm thấy thích.

Lâm Tích nghe xong, qua chặp lâu, rất nghiêm túc nói với người ta: Chăm chỉ học tập đi, đừng lãng phí thời gian.

Có lẽ là biến cố gia đình, nên cô luôn thành thục hơn nữ sinh cùng tuổi. Lúc cô học lớp chín, anh trai xảy ra chuyện, mỗi tháng cô chỉ có hai trăm đồng sinh hoạt phí.

Lúc nữ sinh khác đang thảo luận ngôi sao idol, theo đuổi phim thần tượng, thì cô lại một lòng dốc sức vào học hành.

Bởi vì chỉ có thi đứng đầu khối mới có thể nhận được học bổng cao nhất.

Trải qua thời gian dài, cô đã quen một lòng học hành, không quan tâ m đến bất cứ điều gì khác ngoài sách vở. Cho nên ai là nhân vật phong vân, ai thích ai, ai rất đặc biệt với ai. Đối với cô mà nói, cũng không quan trọng.

Huống hồ quan hệ giữa cô và Quý Quân Hành, cô cảm thấy mình vẫn là cách xa cậu mới tốt.

  **

Sau khi tan học, học sinh không kiềm chế được ùa ra như đàn ong vỡ tổ.

Tạ Ngang ở phía sau thu dọn cặp sách xong, hỏi: “A Hành, cậu thật không đi à? Trần Mặc và Cao Vân Lãng đều đi, bốn người chúng ta xếp hạng. Rất lâu không chơi game cùng cậu rồi.”

“Không đi.” Quý Quân Hành cũng không nói nhảm với cậu ấy.

Tạ Ngang biết tính cậu, đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

Vì thế cậu gọi hai người khác, xoay đầu thấy Quý Quân Hành còn chưa định đi, lại hỏi: “Cậu còn không đi?”

“Tài xế đến đón tớ, các cậu đi trước đi.”

Giang Ức Miên đúng lúc thu dọn cặp sách xong, đến gần Lâm Tích, “Nghe thấy chưa, thiếu gia nhà có tiền đấy.”

Lâm Tích sững sờ.

May mà Giang Ức Miên vội về nhà, không nói nhiều, sau khi tạm biệt Lâm Tích, cô từ phía sau chen ra ngoài.

Không bao lâu, trong lớp chỉ còn lại vài người.

Trong đó có bạn cùng phòng ký túc xá của Lâm Tích, Lưu Tân Đình và Nhạc Lê khoác tay định rời đi, nhìn thấy Lâm Tích còn ở lớp, bèn gọi: “Lâm Tích, cậu không về ký túc à?”

“Uhm, lát tớ đi.” Lâm Tích trả lời.

Hai người vẫy tay tạm biệt với cô.

Lâm Tích vẫn yên lặng ngồi trong lớp, nhưng trong lớp còn có hai người vẫn chưa đi. Giang Ức Miên trêu cô, cô có thể làm như không để ý. Nhưng thật sự bảo cô và Quý Quân Hành cùng đi trong sân trường, cô thật sự không làm được.

Dù sao mấy ngày này, cho dù là các kiểu bát quái của Giang Ức Miên, hay bên ngoài lớp, đôi khi cũng có người đến trộm nhìn cậu. Cũng khiến cô sâu sắc lĩnh hội được, bốn chữ nhân vật phong vân này, thật không phải chỉ là nói suông mà thôi.

Cho nên cô muốn đợi người trong lớp đi hết, rồi mới đi.

Không biết đã qua bao lâu, bạn nữ cuối cùng rốt cuộc cũng rời đi, chỉ còn cô và Quý Quân Hành.

Cô đang thở phào, định thu dọn đồ đạc.

Đột nhiên ghế bị đá nhẹ một cái, phía sau truyền đến giọng nói lười biếng kia, “Này, bây giờ có thể đi rồi sao?”

Cô ngạc nhiên, sau đó ý thức được, cậu luôn không lên tiếng, chính là đang đợi mình.

Vì thế cô gật gật đầu, nhanh chóng dọn xong cặp sách.

Hai người cùng đi đến dưới lầu.

Trời chiều ngả về Tây, đã không còn ánh sáng như thiêu đốt của buổi chiều, chiếu lên người, có một loại lười biếng ấm áp.

Ngẫu nhiên có một làn gió lướt qua trong không khí.

Tòa nhà dạy học sớm đã quay về vẻ yên tĩnh, học sinh cũng đã đi gần hết.

Đến khi đi đến đường chính của trường, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy học sinh mặc đồng phục.

Lâm Tích đi ở phía sau thiếu niên, mà càng đi càng chậm.

Cho đến khi Quý Quân Hành đã sắp không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, thì cậu dừng lại xoay đầu, phát hiện Lâm Tích đã cách cậu một đoạn.

Cậu dứt khoát dừng lại, đợi cô đi đến.

Lâm Tích không biết cậu vì sao đột ngột dừng lại, đến khi đi qua, thì nhìn thấy người hai tay đút túi, hơi cúi mặt, như cười như không hỏi: “Tôi có ba đầu sáu tay hả?”

Đây là lời gì? Lâm Tích không hiểu ra sao.

“Vậy cậu sợ đi cùng tôi vậy à?” Lần này, giọng của Quý Quân Hành không hề khách sáo.

Thực ra vừa rồi lúc ở lớp, Quý Quân Hành đã phát giác được, chỉ là cậu không nói mà thôi.

Nào biết đến dưới lầu, cô vẫn là dáng vẻ sợ người khác nhìn thấy cô đi cùng với mình. Quý Quân Hành mặc dù bình thường không thích tiếp xúc với con gái, nhưng cũng chưa từng có cô gái nào, thật sự ghét bỏ cậu như thế.

Vì thế, Quý thiếu gia là thịt thiên nga, ở chỗ Lâm Tích hết lần này đến lần khác bị đối xử khác biệt.

Hoàng hôn ở sau lưng cậu, vẻ mặt của thiếu niên che khuất trong ánh sáng màu vàng, con ngươi đen láy sáng rực rỡ.

Lâm Tích thoáng sửng sốt.

Hồi lâu, cô nhìn cậu, bất đắc dĩ nói: “Cậu có biết mình có nhiều người thích không?”

  ……

Nói xong câu này, bầu không khí đột nhiên yên lặng lại.

Ngay cả gió dường như cũng dừng lại trong nháy mắt.

Chính Lâm Tích cũng ngây người, lấy lại tinh thần, mới ý thức được câu này có rất nhiều nghĩa. Cô nghĩ nghĩ, chuẩn bị mở miệng giải thích, chỉ là cô còn chưa mở miệng.

Quý Quân Hành đứng ở đối diện, không nhịn được rút hai tay ra khỏi túi, vòng trước ngực,

Cậu hơi cong khóe miệng lên, mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, dáng vẻ dù bận vẫn nhàn.

“Nói xem, tôi đã khiến cho bao nhiêu người thích?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất