Thôn Phệ Tinh Không

Chương 1 : Thị Trấn 0231

Chương 1 : Thị Trấn 0231
Nhìn theo bóng dáng đang rời đi của La Phong, Từ Cương nhẹ nhàng nâng ly rượu lên uống một ngụm, nghĩ ngợi một lát rồi nói thầm: "La Phong à La Phong, từ nãy đến giờ ta nói nhiều với ngươi như vậy, cũng đã nể mặt ngươi lắm rồi! Hy vọng ngươi có thể tự hiểu ra... Nếu sau này ngươi vẫn cứ tiếp tục đeo bám theo em gái của ta thì đừng trách ta dùng đến thủ đoạn!"

Từ Cương mỉm cười, một hơi uống cạn ly rượu.
"Tiểu Hân, anh bận việc phải đi trước đây." Từ Cương hướng sang Từ Hân ở kia quầy bar lớn tiếng nói rồi rời khỏi đại sảnh.
⬻⬻
Trên lầu ba thương thành của liên minh HR,
"La Phong." Trần Cốc cười nói, "Từ Hân kia nói chuyện với ngươi lâu như vậy, theo ta nghĩ chắc cô ta cũng có chút ý tứ với ngươi a. Ngươi muốn cưa đứt nàng cũng không khó khăn lắm đâu a! Hơn nữa sau đó anh của Từ Hân lại cùng ngươi nói chuyện lâu như vậy, chẳng lẽ vị 'Em rể' như ngươi sao?"
Xem hắn là em rể sao? La Phong bổng nhiên phá lên cười, Trần ca vẫn chưa nghe được lời nói của gã Từ Cương kia.
"Đừng nghĩ bậy, chẳng qua vì ta là bạn học cũ của Từ Hân mà thôi."
Cao Phong cũng nhịn không được cười nói: "Nếu đã là bạn học cũ thì lại càng thuận lợi để đeo đuổi, ngươi cũng không nhìn thử xem những cặp vợ chồng hiện nay đã có bao nhiêu cặp từng là bạn học cũ rồi?"
"Đúng vậy, La Phong cố gắng lên." Ngụy Thiết sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cười hắc hắc, "Cô nàng Từ Hân kia đúng là không tệ, trong đám Võ giả cũng không ít kẻ khen vị nữ quản lý ở quầy bar từ ngày thứ sáu đến cuối tuần cực kỳ xinh đẹp, đám sắc lang đều muốn đùa vui với cô nàng quản lý này. Có điều bọn hắn cũng điều tra được bối cảnh của Từ Hân kia cũng không nhỏ, nên không dám ra tay."
La Phong cười.
Đùa bỡn với Từ gia đại tiểu thư ư? Những tên mang ý niệm đó trong đầu chỉ sợ đến khi chết cũng không biết lý do tại sao.
"Đội trưởng đừng nói đến chuyện này nữa." La Phong cười, "Hay là bàn đến chính sự đi."
"Ừ." Cao Phong cười nói, "Ba người các ngươi hãy nói hiện tại tố chất thân thể các ngươi đã đạt tới tiêu chuẩn nào đi."
Ngụy Thiết đặt chén trà xuống nói: "Đội trưởng, hiện tại lực quyền của ta khoảng 9650 kg, tốc độ là 102 m/s, kiểm tra phản xạ thần kinh vừa đủ đạt chuẩn 'Sơ cấp Chiến tướng'."
"Ok, xem như vừa bước vào sơ cấp Chiến tướng." Cao Phong gật đầu.
"Đội trưởng." Ngụy Thanh tiếp lời, "Lực quyền của ta khoảng 9501 kg, tốc độ là 106 m/s, kiểm tra phản xạ thần kinh cũng vừa đủ đạt chuẩn 'Sơ cấp chiến tướng'."
Cao Phong cùng La Phong khẽ gật đầu.
"Ha ha, đến ta." Trần Cốc cười hắc hắc, "Lực quyền của ta khoảng 7100 kg, tốc độ là 81 m/s, kiểm tra phản xạ thần kinh là 'Sơ cấp Chiến tướng ưu tú'."
"Phản xạ thần kinh của Trần ca quả nhiên kinh người." La Phong cười tán thưởng.
Cao Phong cười nói: "Hắn là người dùng súng, phản xạ thần kinh vốn đã rất nhanh rồi, mà lần này sử dụng cơ nhân dược thủy thì phạn xạ của hắn càng nhanh hơn nữa. Xem ra hắn đã có thể sử dụng loại súng có tốc độ nhanh hơn được rồi."
Một gã Võ giả sử dụng vũ khí nóng mà phản xạ thần kinh đạt tới sơ cấp Chiến tướng đã là hiếm có rồi. Chứ đừng nói đến phản xạ thần kinh của Trần Cốc là 'Sơ cấp chiến tướng ưu tú'.
"Tốt, nói chung hiệu quả của cơ nhân dược thủy mà ba người các ngươi sử dụng vẫn chưa phát huy hết." Cao Phong nhìn Ngụy Thiết cùng Ngụy Thanh, "Ngụy Thiết, hai anh em các ngươi cần phải tiếp tục cố gắng đó! Tuy rằng vừa tròn một tháng rồi, nhưng hiệu quả của cơ nhân dược thủy vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Nếu các ngươi tiếp tục khổ luyện, ít ra vẫn có thể phát huy một chút tác dụng nữa."
"Hiểu rồi." Ngụy Thiết, Ngụy Thanh gật đầu.
Cao Phong quay sang Trần Cốc nói: "Lão Trần, ngươi nên thay khẩu súng máy khác."
"Ừ, đúng là nên thay đổi." Trần Cốc gật đầu.

Vũ khí nóng của Trần Cốc gồm một khẩu súng máy cùng một khẩu súng ngắm hạng nặng, mà tốc độ nhanh nhất của khẩu súng máy đó là trong một phút có thể bắn ra 300 phát, tính ra trong mỗi giây có thể bắn ra năm phát! Với tốc độ phản xa của Trần Cốc trước đây, năm phát bắn ra trong một giây có thể khống chế bốn phát bắn trúng đầu quái thú, còn phát thứ năm ít ra cũng có thể khống chế bắn trúng thân thể của quái thú.
Nói cách khác...
Dùng súng máy chính là để bắn phá ở phạm vi rộng, nhưng đối với Trần Cốc lại trở thành bắn tỉa! Muốn được như vậy thì tốc độ phản xạ của thần kinh phải cực kỳ đáng sợ. Tốc độ phản xạ của Trần Cốc so với con người ở trước thời kỳ Đại Niết Bàn phải nói là gấp trăm ngàn lần, cho nên cũng không kỳ lạ gì khi hắn làm được điều đó.
"Ta chuẩn bị tậu một khẩu RG112 hạng nặng, đường kính 12.7 mm, uy lực cường đại." Trần Cốc hai mắt phát sáng, "Tốc độ nhanh nhất trong một phút có thể bắn ra 1500 phát. Khẩu súng máy này chính là vũ khí nóng dùng cho Võ giả có tốc độ nhanh nhất. Nếu tốc độ nhanh hơn nữa, ngược lại lại phản tác dụng."
Ở thời đại bây giờ, trong một phút súng máy có thể bắn ra bảy hoặc tám ngàn phát thậm chí ngay cả vạn phát cũng có.
Nhưng đồng thời hiệu suất bắn chính xác lại rất thấp.
Với tốc độ phản ứng hôm nay của Trần Cốc thì cho dù nòng súng trong một giây bắn ra mười phát hắn vẫn có thể khống chế mười phát súng đó trúng vào đầu quái thú, đây chính là hiệu suất.
"Lão Trần sau khi mua súng xong, cần phải tập luyện cho thuần thục mới được." Cao Phong gật đầu cười, "Ngụy Thiết, anh em các ngươi ở nhà cũng phải cố gắng khổ luyện thêm, tuy rằng tố chất thân thể đã được đề cao, nhưng là các ngươi phải có gắng chuyển hóa tố chất thân thể của mình thành sức chiến đấu mới được, cố gắng tận dụng mỗi một phần lực lượng của mình."
"Yên tâm đi, đội trưởng." Ngụy Thiết, Ngụy Thanh gật đầu.
La Phong thấy vậy thì cười cười.
Tư tưởng của đám Võ giả Hoa Hạ chính là thế này--- đầu tiên là khí lực, tìm mọi cách để phát huy hết mười phần công lực của mình, kế đến là cách khống chế lực lượng 'tứ lạng bạt thiên cân', dùng lực nhỏ để đấu với sức lớn, đó chính là tư tưởng của người Đông Phương. So với người phương Tây lại có rất nhiều khác biệt. Mà hiện nay... Đệ nhất cường giả trên thế giới, 'Hồng', lại là người Hoa Hạ.
Cường giả đứng thứ nhì trên thế giới, 'Lôi Thần', là người lai Tây phương, cũng mang trong người huyết thống của người Hoa Hạ. Cho nên tư tưởng võ học của Hoa Hạ hiện nay rất thịnh hành trong đám Võ giả.
"Đội trưởng, Trần ca, Thiết ca, Thanh ca." La Phong nhìn về phía mọi người cười nói, "Một tháng qua ta khổ luyện ở nhà, lực lượng thân thể tăng lên không ít, có điều ta thấy thân pháp cùng đao pháp của mình tiến bộ lại rất chậm, nhưng lúc trước chém giết cùng quái thú thì tốc độ tiến bộ lại rất rõ ràng!"
Rèn luyện đao pháp ở nhà đa số chỉ là tự tưởng tượng mà thôi, vốn dĩ là không thực tế. Chỉ có trong lúc thực chiến thì việc luyện đao mới có được hiệu quả tốt.
"Vì vậy, ta dự định một mình đến khu vực hoang dã để rèn luyện đao pháp." La Phong nói.
"Cái gì, một mình?" Bọn người Cao Phong biến sắc.
"Đúng vậy." La Phong cười gật đầu.
Kỳ thật trước đó hắn đã có ý tưởng này rồi, chẳng qua hắn vẫn còn chút do dự. Đến khi bị lời nói của Từ Cương kích động thì hắn mới hiểu, muốn trở thành cường giả đứng trên đỉnh của thế giới... thì không thể nào thả lỏng bản thân được! Cho nên La Phong quyết định làm mọi cách để nâng cao thực lực của bản thân.

"Việc đó rất nguy hiểm." Cao Phong liền nói.
"Không, đội trưởng. Ta chỉ dự định tới thị trấn số 0231 ở bên cạnh quân khu để rèn luyện đao pháp cùng thân pháp mà thôi." La Phong giải thích, "Ta không tính đi đến những đại thành thị khác."
"Thị trấn số 0231? Gần bên cạnh quân khu?"
Bốn người Cao Phong, Trần Cốc, anh em Ngụy gia thoáng thở nhẹ một hơi. Thực lực của quái thú ở lân cận quân khu đúng là tương đối yếu, những quái thú cấp Lĩnh chủ căn bản chẳng bao giờ sống ở những thị trấn lân cận quân khu. Cho nên... trong những thị trấn gần quân khu cơ hồ đều là quái thú cấp Thú binh, cũng có quái thú cấp Thú tướng nhưng số lượng rất ít, hơn nữa đa số đều là sơ cấp Thú tướng, trung cấp Thú tướng lại cực kỳ hiếm gặp. Cũng bởi vì quái thú cấp Thú tướng quá ít, cho nên hầu như mỗi đầu quái thú sơ cấp Thú tướng đều có thể thống lĩnh mấy trăm đầu thậm chí gần ngàn đầu quái thú cấp Thú binh.
Quái thú cấp thú tướng rất ít, đa số chỉ là những đàn quái thú số lượng cực đông. Thử hỏi các tiểu đội Võ giả làm sao có thể truy giết được.
Có thể nói---
Bình thường những tiểu đội Võ giả có chút lợi hại, điều chẳng khi nào nán lại ở những thị trấn dạng này, chủ yếu vì ở đây lợi ích không nhiều mà nguy hiểm lại không nhỏ.
"Dù sao thị trấn kia cũng gần quân khu." La Phong cười, "Ta dự định ban ngày sẽ đi đến thị trấn giết quái thú để luyện đao, đến tối sẽ trở lại căn cứ tiếp tế để nghỉ ngơi." Thứ nhất là do khoảng cách cũng gần, thứ hai tốc độ của La Phong cũng nhanh, dĩ nhiên có thể di chuyển qua lại giữa căn cứ tiếp tế với thị trấn một cách dễ dàng.
"Thị trấn 0231 kia đúng là không có quái thú cấp thú tướng lợi hai. Chỉ là bình thường quái thú cấp thú binh lại rất nhiều a." Ngụy Thiết rùng mình nói, "Một khi bị vây trong đó..."
"Ngốc tử, La Phong hắn mà lại sợ bị vây công sao?" Trần Cốc hắc hắc cười nói.
Ngụy Thiết, Ngụy Thanh thoáng ngơ ngát sau đó cũng cười rộ lên.
Quái thú vây công đúng là rất đáng sợ chỉ có điều các Tinh Thần Niệm Sư lại là đám người không sợ nhất điều đó, chẳng những có thể đối mặt chém giết, mà đến khi muốn thoát đi Tinh Thần Niệm Sư chỉ cần vận 'Tinh Thần Niệm lực' một chút liền có thể nhảy ngay đến tầng thượng của một tòa lầu, tuy rằng lực nhảy của quái thú cũng rất kinh người, nhưng có thể so sánh với những người có thể 'vận lực trên không' như các Tinh Thần Niệm Sư sao?
"Ý kiến hay." Cao Phong tán thưởng nói, "La Phong, nghe ngươi nói xong, chính ta cũng muốn lập tức đi thí luyện chùy pháp của mình một chút đây. Chỉ có điều... ta lại không có năng lực bảo mệnh giữa vòng vây của đám quái thú như ngươi."
"La Phong, ngươi dự định lúc nào sẽ xuất phát?" Trần Cốc hỏi.
"Việc này không nên chậm trễ, ta dự định hôm nay trở về chuẩn bị một chút, đến ngày mai liền xuất phát." La Phong cười nói, "Đội trưởng, khi nào các người chuẩn bị tiến vào khu vực hoang dã thì báo cho ta biết trước một tiếng."
Con đường của cường giả chính là do từng bước khổ luyện mới có thể đi đến đỉnh phong được!
--------------------------------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất