Chương 10: Phi Đao tắm máu
Vốn nghĩ lần này ko khéo chết hết cả đám, đang định chia nhau ra mà chạy, sống được người nào hay người đó, bỗng dưng mấy người Cao Phong, Ngụy gia huynh đệ, Trần Cốc đều trở lên ngây ngốc khi nhìn thấy sáu thanh Phi Đao bay lơ lửng xung quanh thân thể La Phong. Thậm chí Trần Cốc còn lấy tay dụi dụi mắt để nhìn cho rõ, chẳng lẽ bọn họ đều nhìn lầm... Không, đây là sự thật, sáu thanh Phi Đao kia đúng là đang trôi nổi trên ko mà ko có vật gì nâng đỡ cả....!
"Tinh thần niệm sư!"
"Cách không khiển vật!"
"La Phong là tinh thần niệm sư?"
Trong nháy mắt nhóm người Cao Phong đã có được câu trả lời, cả bọn vô cùng kích động, mặt mũi đỏ bừng, Cao Phong lại càng kích động hơn, hô lớn: "Được, bọn ta theo La Phong!"
"Ầm ầm....." cả đàn quái thú điên cuồng gầm rú đuổi theo làm cho mặt đường xi măng vốn đã nứt nẻ càng không ngừng gãy vỡ thêm, thậm chí còn làm cho nhà cửa hai bên đường rung chuyển liên hồi, bụi rơi mù mịt. Tục ngữ thường nói cả nghìn con ngựa cũng phi nhanh một lúc sẽ vô cùng khủng khiếp, nhưng vào lúc này, mỗi con quái thú so với chiến mã thông thường mạnh mẽ, hung hãn hơn cả trăm nghìn lần, cho nên tình huống cả một đàn quái thú cùng điên cuồng đuổi theo không cần nói cũng đủ biết kinh dị thế nào.
"Bên trái!" La Phong quát nhẹ một tiếng.
Lập tức những thành viên của tiểu đội Hỏa Chuy nghe theo lời của La Phong, nhanh chóng rẽ sang bên trái chạy đi, bây giờ Trương Khoa do bị mất máu quá nhiều nên đang được Ngụy Thanh cõng trên lưng.
"Gừ" ..... "Gào" ...
Mội mùi tanh hôi lợm người tràn ngập không gian, thấy mấy con mồi bỗng dưng đổi hướng, đang đuổi theo với tốc độ cực nhanh nên cả đám quái thú đang truy đuổi bọn La Phong từ đằng sau và phía trước mặt đâm sầm vào nhau, tất cả các loại mùi khinh khủng nhất cùng pha trộn vào nhau làm người ta thật buồn nôn. Lúc này, La Phong nghiến chặt răng, hai mắt lạnh lẽo, sáu thanh Phi Đao đang lơ lửng quanh người hắn đột ngột phát động!
Soẹt! Soẹt! Soẹt!
Sáu thanh Phi Đao trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh, "Bụp!", một con Sư ngao khuyển đang điên cuồng xông lên bị Phi Đao một phát đâm thủng đầu, làm cho máu óc theo Phi Đao bắn cả ra ngoài. Dưới sự điều khiển của Tinh thần niệm lực tốc độ của Phi Đao một lần nữa được đẩy cao trực tiếp khoan thủng đầu con quái thú thứ hai!
Sáu thanh Phi Đao! Trong khoảnh khắc, liên tục xuyên thủng đầu hơn ba mươi con quái thú đuổi tới gần bọn La Phong!
Máu tươi và óc bắn tung tóe.
"Rống..... "
"Ầm ầm...." kèm theo những tiếng gầm thê lương sau khi bị trúng Phi Đao, hơn ba mươi con quái thú đang đuổi theo với tốc độ cực nhanh ầm ầm ngã xuống, theo đà còn văng về phía trước hơn mười trượng nữa mới dừng lại, trong phút chốc, phía sau lưng đám người đang chạy thục mạng của Hỏa Chuy tiểu đội đã có vô số thi thể quái thú ngã xuống.
Cao Phong, Trần Cốc, hai anh em họ Ngụy, cả Trương Khoa mặt mũi đang tái nhợt cũng vô cùng kinh ngạc.
Dù họ đã biết Tinh thần niệm sư rất mạnh, nhưng... mạnh đến mức này thì quá biến thái rồi!
Vù.... vù.... vù....
Lúc này, sáu thanh Phi Đao đã hoàn toàn trở nên mờ nhạt, trong một phạm vi cách La Phong 20 thước, nếu có một con quái thú nào tiến vào lập tức sẽ bị đâm thủng đầu chết ngay. Khả năng khống chế phi đao chuẩn xác như thế thật làm cho người ta hết hồn!
"Cứ thế này thì nguy mất, tốc độ tiêu hao Tinh thần niệm lực quá nhanh." La Phong cũng thất kinh, mỗi một lần Phi Đao xuyên thủng đầu quái thú, hắn đều tốn rất nhiều năng lượng điều khiển. Bởi vì xương sọ của bọn chúng cũng cứng rắn chẳng kém núi đá bình thường, thậm chí còn cứng rắn hơn nhiều là đằng khác. Hiện tại, mới sau một lần hô hấp đã giết được hơn năm mươi con quái thú rồi, nhưng kèm theo đó là Tinh thần niệm lực cũng mất đi rất nhiều.
Phía sau La Phong, nhìn thấy như vậy, Trần Cốc cũng kinh hãi hô lên một tiếng: "Thật đáng sợ, đúng là đồ biến thái. Chỉ cần một Tinh thần niệm sư cũng có thể làm thịt cả nghìn con quái thú dễ dàng!"
"Bớt lảm nhảm đi, cả một đám ồn ào thế này. Nếu như càng kéo dài thời gian thì quái thú sẽ kéo đến càng nhiều! Bây giờ mới có một nghìn con, một lát nữa sẽ là năm nghìn con cho xem. Nếu lâu hơn sẽ có thể cả vạn con sẽ lao đến ấy chứ! Trong số đó quái thú cấp Tướng chắc chắn cũng không ít! Tinh thần niệm sư giết hết được sao? Ngươi nghĩ rằng mỗi khi Tinh thần niệm sư giết quái thú không tiêu hao Tinh thần niệm lực chắc?" Cao Phong cười mắng.
Cho dù đang bị cả đám quái thú bao vây tấn công nhưng những thành viên còn lại của tiểu đội Hỏa Chuy vẫn cười nói như thường.
Điều này cũng dễ hiểu thôi... mấy người Cao Phong, Trần Cốc bây giờ đang rảnh rỗi mà, tất cả những con quái thú lao vào thì đều bị Phi Đao chén sạch rồi, còn việc đếch gì phải làm nữa đâu.
"Vượt tường." La Phong quát lớn.
Cả tiểu đội Hỏa Chuy vội vàng chạy tới trước một bức tường, ko chậm trễ từng người nhanh chóng leo qua bỏ lại phía sau vô số xác quái thú trên mặt đường. Mặc dù thấy rất nhiều đồng bọn đã chết, nhưng với bản tĩnh hung bạo, ko sợ chết, những con quái thú còn lại vẫn điên cuồng gào thét liên tục xông lên. Bất luận là con nào, cứ xông vào khu vực La Phong đang khống chế Phi Đao, toàn bộ đều bị đâm thủng đầu chết hết!
Đúng như vậy.....
Đến hôm nay tố chất thân thể của La Phong mới tạm đạt tới trình độ của Chiến sĩ cao cấp mà thôi, nhưng Tinh thần niệm lực của hắn lại ko giống như vậy, nếu so với sức mạnh của cơ thể phải cao hơn hai lần. Tóm lại, quan trọng nhất là Tinh thần niệm lực của La Phong cũng đã đạt được trình độ của một Trung cấp Chiến tướng rồi. Trong giới Võ giả nói chung thì Tinh thần niệm sư chính là những người mạnh nhất, họ có thể dễ dàng giết được những Võ giả khác có cùng cấp bậc!
Với khả năng "cách không thủ vật" của mình, La Phong chỉ cần đứng ở xa điều khiển Phi Đao đâm thủng đầu quái thú, dễ dàng giết chết bọn chúng.
Tuy vậy, nếu muốn Phi Đao có sức công phá mạnh nhất, với thực lực như hiện nay La Phong mạnh nhất chỉ có thể điều khiển hai thanh mà thôi! Còn như trường hợp mà số Phi Đao nhiều hơn, khi đó uy lực của mỗi thanh cũng sẽ giảm đi đáng kể. Nói một cách chính xác, trong một lúc tuy rằng La Phong có thể điều khiển hơn 100 thanh Phi Đao, nhưng nếu thực sự làm vậy thì chẳng còn gì là công kích nữa rồi, không những uy lực giảm mà độ chính xác của mỗi thanh Phi Đao cũng là cả một vấn đề.
Với sáu thanh Phi Đao, La Phong có thể chắc chắn một điều, uy lực của chúng đủ để đối phó với những con quái thú cấp Tướng Sơ cấp, đó là điều ko cần phải bàn cãi.
Còn nếu La Phong chỉ điều khiển hai thanh, hắn tin chắc trong trạng thái mạnh nhất có thể đối phó quái thú cấp Tướng Trung cấp.
"Ầm ầm......" những con quái thú vẫn không sợ sệt gì, lao lên húc đổ bức tường.
Vèo! Vèo!
Vừa mới áp sát phía sau lưng Hỏa Chuy tiểu đội, không ít quái thú lập tức bị đâm chết, máu tươi và óc lẫn lộn bắn ra khắp nơi, xác của những con quái thú này ngã xuống làm cản trở những con còn lại đang lao lên đuổi theo, trong chốc lát trở nên hỗn loạn, nhân dịp này cả bọn La Phong phía trước liền tăng tốc, bỏ xa bọn chúng.
***
Lúc này tiểu đội Hổ Nha đã chạy đi rất xa rồi, trong khi có vô số quái thú đuổi theo Hỏa Chuy thì những khu vực còn lại số lượng quái thú giảm đi rất nhiều, vì thế chỉ trong chốc lát bọn chúng có thể ung dung mà té thật xa. Cho tới khi mật độ quái thú trở lại như bình thường thì bọn chúng mới chậm rãi, thận trọng di chuyển.
"Vừa nãy có chuyện gì thế, tại sao lại ko giết được một tên nào vậy?" Đọi trưởng của Hổ Nha nhíu mày lên tiếng hỏi.
"Đội trưởng, vừa rồi ta bắn tên Cao Phong một phát nhưng ko giết được hắn, hắn quá may mắn, lúc đó hắn đang ngồi mổ đầu con quái thú kia, bỗng nhiên gắng sức dùng lực một cái, cả người liền bị lệch đi nên viên đạn của ta chỉ sượt qua tai của hắn mà thôi. Nhưng một tên khác trong bọn chúng lại lãnh trọn viên đạn đó, một cánh tay của tên đó cũng bị đạn bắn đứt ra, nhưng bây giờ sống chết ra sao thì ko rõ." Một tên có thân hình ốm nhom, gọi là A Hiểu mở miệng giải thích.
"Tên Cao Phong này đúng là chưa tới số chết."
Trương Trạch Hổ nhíu nhìn một tên khác hỏi, "Đông Tử, ta bảo ngươi bắn La Phong, tại sao hắn ko chết?"
Lúc đó, vì khoảng cách quá xa, đạn bắn ra lại đi quá nhanh. Do vậy chỉ có hai tên bắn tỉa này, nhờ vào ống ngắm nên mới biết rõ ràng chuyện gì xảy ra mà thôi.
"Tên La Phong ư..." Gã tên Đông Tử đang cầm súng cũng ngập ngừng một chút rồi mới nói,: "Hắn cũng rất may mắn, lúc ta bắn, hắn đang lột da một con quái thú, cho nên thuận tay bổ luôn một đao chém bay viên đạn của ta." Tên A Đông cũng chỉ có thể nhận định như thế, bản thân hằn làm sao có thể thấy được mấu chốt của vấn đề là tốc độ phản xạ của La Phong quá nhanh, cho nên một đao đó mới có thể nhanh và chuẩn như vậy được.
Cho nên hắn mới cho rằng đó là may mắn!
Dù sao có thể một đao bổ trúng một viên đạn đang bắn đến với tốc độ cực nhanh, ngoài việc có một đôi mắt tinh tường thì đao pháp phải nhanh, chuẩn đến kinh người.
"Mịa, tên chó này cũng thật may mắn." Trương Trạch Hổ tức giận chửi rủa.
"Nhưng ngươi yên tâm."Tên gọi Đông Tử cười nói: " Trước khi dời đi chúng ta cũng bắn liên tục ra bốn phía xung quanh đó, làm kinh động đến lũ súc vật kia rồi, hơn nữa trong một phạm vi có cả nghìn con quái thú chỉ có mỗi mấy tên bọn chúng mà thôi. Cho dù lợi hại đến mấy đi nữa, chắc chắn bọn chúng đều không thoát được đâu!"
"Không!"
Tên đội trưởng lắc đầu nói: "Cũng chưa chắc, nếu như bon chúng chia nhau ra chạy trốn, có thể giữ lại được một hai mạng không chừng!" Nói tới đây, tên đội trưởng cũng trở nên vui vẻ: "Mà có như vậy thì sao, nếu chỉ có một hai tên sổng lưới thì với chúng ta cũng chẳng có uy hiếp gì cả."
"Đội trưởng, vớ vẩn bọn chúng lại gặp may, được Võ giả cấp Chiến thần kia cứu sống đấy chứ". Một người trung niên chột mắt, hăng hắc cười nói.
"Mới vào trong đó một thời gian ngắn ngủn mà đòi gặp được vị Chiến thần đó... Lại còn muốn người ta đồng ý ra tay hỗ trợ. Đúng là chuyện lạ có thật, nằm mơ giữa ban ngày." Tên đội trưởng nhếch miệng cười: "Được rồi, không quan tâm tới chuyện này nữa, vào việc chính việc thôi. Con ôn vật của bọn ta vẫn đang sống nhăn kìa, mau đuổi theo."
"Đi."
Nói xong cả bọn lập tức chạy đi.
Trên tầng thượng của một ngôi nhà sáu tầng bình thường, cả bọn La Phong đang vội vàng di chuyển.
"Rầm!" Cửa thông duy nhất lên tầng thượng lập tức bị khóa lại.
"Mau, để lão Trương nằm xuống." Trần Cốc liền nói.
"Lấy thuốc." Cao Phong cũng lo lắng nói.
Với vết thương thế này, dù Trương Khoa không chết vì trúng đạn cũng có thể chết vì mất máu quá nhiều, may là vừa rồi đã cầm được máu. Nhưng cho dù thế nào thì với vết thương nghiêm trọng như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể tiến hành một số biện pháp sơ cứu đơn giản tại chỗ mà thôi... Bởi vì, muốn từ đây quay về quân khu để chữ trị cũng phải mất đến ba ngày.
Với tình trạng Trương Khoa như thế này đừng có nói là ba ngày? Nếu ko làm sơ cứu ngay, chắc chắn hắn không chịu được.
"Lão Trương, mau ngậm vào lấy sức." Trần Cốc lấy ra một viên viên thuốc bỏ vào trong miệng Trương Khoa.
"Ngụy Thiết, mau, xử lý vết thương cho Trương Khoa một chút ." Cao Phong vội vã ra lệnh.
Tất cả các thành viên của Hỏa Chuy tiểu đội đều bận rộn chăm sóc thương thế cho Trương Khoa. Sau khi được ngậm thuốc lại sức, Trương Khoa sắc mặt đang trắng bệch cũng hồng hào lên đôi chút, lông mày cũng giãn ra, từ đó quá trình sơ cứu cũng đơn giản đi rất nhiều.
"May quá." La Phong thầm thở dài một hơi, nhìn thấy sắc mặt Trương Thiết như vậy, đặc biệt là bên vai phải cả cánh tay đã bị mất hẳn, hắn cảm thấy vô cũng áy náy: "Trương ca về sau không thể dùng thương nữa rồi, cuộc đời Võ giả bị như vậy cũng coi như đã hết!" La Phong tin rằng mục tiêu mà Hổ Nha tiểu đội muốn ra tay mười phần thì đến chín là nhằm vào mình.
Đối mặt với Trương Thiết, La Phong lại càng cảm thấy áy náy hơn.
"Hổ Nha tiểu đội! Trương Trạch Hổ!" La Phong trong lòng bốc hỏa: "La Phong ta xin thề, thù này nhất định phải đòi cả vốn lẫn lời, nợ máu phải trả bằng máu, phải cho các ngươi nếm mùi đau khổ, cho các ngươi biết được từ "chết" viết thế nào".
"Bọn chó này, không ngờ độc ác vậy, muốn giết cả tiểu đội của chúng ta." Trần Cốc cũng nổi giận lên tiếng chửi mắng.
"Lũ chó chết đó đợi đấy, thù này nhất định phải trả!" Ngụy Thiết cũng gầm nhẹ một tiếng.
"Bọn khốn kiếp kia, Cao Phong ta sẽ làm cho bọn chúng phải hối hận vì những việc đã làm." Cao Phong hai tay nắm chặt phát thệ, sau đó nhìn về phía La Phong nói, "May là lần này có La Phong, chúng ta mới... À đúng rồi, La Phong, tại sao ngươi có thể cách không khiển vật được?"
Ngay lập tức, tất cả thành viên còn lại của Hỏa Chuy tiểu đội, kể cả Trương Khoa đang bị trọng thương nằm trên đất cũng đưa mắt nhìn về phía La Phong.
--------------------------------