Thôn Phệ Tinh Không

Chương 2: Hàng Lâm

Chương 2: Hàng Lâm
- Bạn trai?
Từ Hân trừng mắt nhìn ca ca Từ Cương ở bên cạnh, chẳng lẽ ca ca không biết... Nàng với La Phong còn chưa xác lập mối quan hệ hay sao?
- Bạn trai?
La Phong lộ vẻ mặt quái dị, duy trì vẻ bình tĩnh.
Trong lòng hắn bây giờ ngược lại lại có hảo cảm hơn với Từ Cương, ông anh vợ này của hắn tuy nói rằng thân phận có vẻ rất cao quý, nhưng cũng không thể không phê bình. Lần đầu tiên gặp mặt, mình thật không dễ chịu cho lắm, nhưng thật ra, việc đó cũng là do hắn muốn tốt cho muội muội của mình! Mà bây giờ, mối quan hệ giữa La Phong và Từ Hân lại đựơc thúc đẩy...
Có một ông anh vợ thức thời như vậy, quả là cũng không tệ!
- La Phong.
Từ Cương cười nói:
- Lúc trước chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, Từ Cương ta có ít nhiều mạo phạm, hy vọng muội phu có thể thứ lỗi...
Sau khi biết được thân phận của La Phong, bạn trai của Từ Hân lại được thăng cấp lên hẳn muội phu. Nàng không nhịn được kêu lên một tiếng:
- Huynh.
Từ Cương cũng không nhịn được kêu lên:
A!
Từ Cương thốt lên một câu kỳ quái:
- Muội muội của ta thẹn thùng rồi, La Phong lại đây ta mời khách.
Bây giờ ta đi về cùng với các chú bác, hai ngươi đi đâu thì đi đi, ta không làm phiền nữa.
- Nói xong hắn kéo tay Tôn Siêu sang bên cạnh:
- Tôn Siêu, chúng ta trở về đi, đừng quấy rầy thế giới hai người bọn họ nữa.
Vẻ mặt Tôn Siêu trở nên cứng ngắc, xấu hổ, hắn cứ như vậy bị kéo đi.
Tôn Siêu, cùng với Từ Cương đi ra khỏi sân bay, cùng với những người trong gia tộc tạo thành ba chiếc xe rời đi.
Trong chiếc xe sang trọng.
Tôn Siêu, Từ cương ngồi ở ghế sau, Từ Cương không còn cười hi hi ha ha như lúc nãy nữa, rất bình tĩnh nhìn Tôn Siêu ở bên cạnh:
- Tôn Siêu, chuyện của muội muội ta và La Phong, ngươi cũng đừng làm điều xằng bậy kẻo gây lại hậu quả...
Chúng ta cũng coi như cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến giờ, thân là đại ca ta nhắc nhở ngươi một câu, chuyện của muội muội cùng với La Phong, tất cả những nhân vật lớn trong Từ gia đều đồng ý, ai dám làm trái, cho dù cha ngươi có che chở cho ngươi thì từ nay ngươi cũng sẽ không có một ngày sống yên ổn.

Từ Cương lại thấp giọng nói tiếp:
- Chuyện của muội muội ta cùng với La Phong bây giờ đối với gia tộc chính là một sự kiện rất trọng yếu.
Tôn Siêu trầm mặc không nói gì.
Một hồi lâu, Tôn Siêu mới thốt lên một câu:
- Từ Cương, La Phong này... Chẳng lẽ chính là cực hạn võ quán La Phong?
Sao, ngươi cũng biết à?
Từ Cương nở nụ cười.
Hai ngày trước lúc ta ở nước ngoài, thì nhận được một cú điện thoại của ba ta, có đề cập đến La Phong, nói La Phong nếu ở trong Chiến Thần Cung có vị trí khá cao.
Tôn Siêu thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Vừa rồi ở phi trường, những lời nói kia của ngươi đã khiến ta tức giận ở trong lòng, chỉ là bây giờ khi nghĩ lại đến tên La Phong, ta có cảm giác đã nghe qua ở đâu, lúc lên xe mới nhớ tới.
Từ Cương nhìn hắn một cái rồi nói :
- Còn muốn tranh muội muội của ta không?
- Tranh cái rắm ấy?
Tôn Siêu trừng mắt nhìn Từ Cương:
- Muội muội của ngươi một mực không chấp nhận ta, ngay cả một chút mặt mũi cũng không nể, chỉ là điều đó ta cũng không quan tâm ... Ta cứ cho rằng vì ta với Từ Hân ở cạnh nhau một thời gian quá ngắn, cho nên lần này ta đặc biệt muốn cùng đi ra nước ngoài cùng với các ngươi. Thật không ngờ bạn trai của Từ Hân lại chính là La Phong. Ta tranh với hắn cũng được chỉ là, nếu thật sự xảy ra tranh chấp, chỉ sợ cha ta đánh gãy chân của ta.
Cha của Tôn Siêu là một chiến thần cấp cường giả! Có thân phận là một người khách của Từ gia.
Bởi vì với địa vị của phụ thân hắn, Tôn Siêu mới có có chút tư cách, phụ trách mảng buôn bán của Từ gia ở Mỹ. Tôn Siêu hiểu rất rõ, cha của hắn hiển nhiên thua xa và không đánh lại La Phong, vậy hắn còn dám trêu chọc vào sao? Đoạt bạn gái của La Phong, muốn chết sao?
- Ngươi cũng thật là, Từ Hân có bạn trai như vậy mà ngươi cũng không nói sớm cho ta biết.
Tôn Siêu bất mãn nói.
- Ngươi còn trách ta? Cuộc đi lần này bận rộn như vậy, công việc làm ăn buôn bán của đại gia tộc bên Mỹ, ta phải vội vàng trông coi, từ đầu tới cuối ở Mỹ ta mới gặp mặt ngươi có ba lần. Làm sao biết được tiểu tử ngươi vì muốn theo đuổi muội muội của ta nên mới về nước. Lúc trước ngươi không phải nói là... Vì nhớ đến quê nhà, muốn về thăm cha mẹ hay sao?
Từ Cương trợn tròn mắt nói.
Tôn Siêu không nói gì.
Đó không phải là một cái cớ sao... Lần này xem như cũng là đi về nhà một chuyến, cũng coi như thăm ba mẹ. Về phần Từ Hân, một là Từ Hân trong lòng không thích, hai là Tôn Siêu nghĩ đến cái tên La Phong truyền kỳ kia thì trong lòng trở nên rét lạnh. Người ta chính là "Vô địch chiến thần" muốn giết mình thực sự so với ăn cơm uống nước còn dễ hơn.
Buổi tối vào lúc tám giờ hơn, màn đêm buông xuống, đèn đường u ám chiếu sáng trên con đường xi măng trên phố.
La Phong, Từ Hân hai người sóng vai nhau đi trên đường, bọn họ cùng ăn tối một chỗ, bây giờ La Phong đã đưa Từ Hân trở về nhà!
- Những kẻ có tiền quả là khác hẳn, trong thời buổi đất đai eo hẹp như vậy mà lại có kẻ ở nơi yên tĩnh như thế, thật là hiếm thấy.
La Phong cười nói:
- Nếu như là ở khu cư xá khác, trên đường phố đều là xe hơi với người, bên này lại toàn là khu nhà giàu, người lại rất ít.
Từ Hân không nói gì, liếc nhìn La Phong:
- Ngươi nói những kẻ có tiền? Vậy ngươi không có tiền sao? Gia tộc bon ta tài sản lưu động cộng lại toàn bộ cũng không bằng một phần của cái phi cơ chiến đấu thông minh của ngươi.

Từ gia mặc dù là một trong mười hai đại gia tộc trong nước, rất giàu có nhưng phần lớn tài sản đều là cố định hoặc là đã mang đi đầu tư, tại sản chính thức lưu động thực sự không bằng một phần của chiếc phi cơ chiến đấu thông minh của La Phong.
Làm sao ngươi biết đến chiếc phi cơ chiến đấu thông minh đó?
La Phong giật mình hỏi.
Trước lúc ăn cơm, La Phong đã biết chuyện lúc ở nước ngoài bọn Từ Cương cố ý giấu hắn chính là ... Thế nhưng giấy không gói được lửa. Sau sự kiện Chiến Thần Cung đấu giá, danh tiếng của La Phong càng lớn.
Từ Hân cũng là thông qua diễn đàn HR liên minh mới biết được tin tức này.
- La đại giám sát sứ, phi cơ chiến đấu của ngươi đang dựng ở cư xá Minh Nguyệt, không có người điểu khiển đi vào bên trong, cũng không có người điều khiển đi ra bên ngoài, chẳng lẽ lại là do người của ngươi điều khiển hay sao?
Từ Hân nở một nụ cười.
La Phong cứng họng.
Có người điều khiển? Người điều khiển phi cơ có người nào không phải chịu sự huấn luyện rất lâu, phải là người thiên tài, không qua một thời gian dài bồi dưỡng thì cũng vô phương trở thành phi công.
La Phong không phải là người điều khiển, một số người của liên minh HR cũng nhìn ra điều đó, cái phi cơ của La Phong đúng là phi cơ chiến đấu thông minh! Những võ giả bình thường không biết nhưng cỡ như liên minh HR đầy quyền lực thì một chiếc "phi cơ chiến đấu thông minh cấp Vương" cho dù chỉ là giám sát sử cao tầng của võ quán hay là tuần sát sử thì nó cũng đã trị giá tới 1800 ức Hoa Hạ tệ.
Các đại cường quốc cùng với liên minh HR muốn mua ư?
Được thôi! Nhưng phải trả cái giá cao ngất đó. Bỏ ra hai ngàn ức để mua? Nằm mơ!
- Hay là chúng ta ngồi trên chiếc phi cơ chiến đấu thông minh đó một chút nhé?
La Phong đề nghị.
Từ Hân không khỏi hơi động lòng, nhưng mà khi nhìn đồng hồ thì nàng phải nói:
- Đã không còn sớm nữa, chúng ta nếu như ngồi lên phi cơ, sau đó trở về nhanh nhất cũng 11, 12 giờ đêm.
- Rất nhanh thôi.
La Phong cười bỗng nhiên hắn ra lệnh:
- Số 1, tới.
- Ngươi đang làm gì đó?
Từ Hân nghi hoặc hỏi.
La Phong cười thần bí rồi lập tức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Từ Hân cũng nghi hoặc ngẩng đầu lên theo hắn.
Một đạo lưu quang dừng lại ở trên không, đúng là màu xanh đậm hình tam giác của cái chiến cơ, nó chậm rãi đáp xuống từ không trung. Từ Hân ngẩng đầu lên nhìn thấy thì kinh ngạc há to miệng thốt lên:
- Nhanh như vậy sao....
- Tốc độ tối đa của chiếc phi cơ chiến đấu thông minh đã nhanh hơn mười lần tốc độ của âm thanh, chỉ cần còn ở trên địa cầu thì cho dù ở khoảng cách xa cũng có thể truyền đạt được mệnh lệnh.
La Phong cười rồi kéo tay Từ Han:
- Nào, chúng ta đi lên!
Vừ nói xong, những lưỡi dao từ ngực của La Phong lập tức hiện ra, 365 lưỡi lập tức ngưng kết thành Độn Thiên Toa, chân La Phong đạp vào Độn Thiên Các, một tay giữ chặt tay Từ Hân, một tay ôm lấy eo của nàng.
Vù! Độn Thiên Toa bay thẳng lên phía trên, giữa không trung khoang của chiếc phi cơ chiến đấu tự động mở ra.
- Cái này, cái này...
Từ Hân khiếp sợ nhìn về phía dưới.
Nàng đang bay sao?
Bây giờ Từ Hân mới có phản ứng, La Phong lại ôm nàng!
Từ Hân.
La Phong ôm eo của Từ Hân, thân thể dán vào thân thể của nàng, cảm nhận được sự ấm áp từ người nàng toát ra, không kìm được hắn cúi đầu xuống nhìn nàng, trong lòng cảm thấy xúc động, rồi hắn cúi xuống, hôn vào môi.
Ở giữa không trung bị gió thổi, Từ Hân cũng cảm thấy hơi hoảng sợ, cứ như vậy bị đoạt mất nụ hôn đầu đời.

La Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Từ Hân, khẽ nói:
- Từ bây giờ trở đi, nàng Từ Hân chính là bạn gái của La Phong ta.
- Ngươi thật là bá đạo!
Từ Hân trừng mắt.
- Ta không đáp ứng thì ngươi định làm sao?
- Thì ta buông tay, cho ngươi té xuống.
Khuôn mặt La Phong hiện lên một nụ cười, khẽ lỏng tay ra, Từ Hân thấy vậy thì hoảng sợ, nhìn cây cối, đường phố phía dưới, nàng không kìm được nói:
- Ngươi cẩn thận một chút, ở đấy cách mặt đất tới bảy tám chục mét.
- Vậy còn dám cự tuyệt nữa không?
La Phong nở một nụ cười.
Hừ!
Từ Hân cười hừ một tiếng:
- Bao nhiêu lâu như vậy ngươi không thổ lộ, ta còn tưởng ngươi không dám.
Kỳ thực... La Phong cùng với Từ Hân thường xuyên nói chuyện phiếm qua video với nhau, trò chuyện đến một hai giờ, hai người mặc dù không nói rõ ra ngoài nhưng trong cách nói chuyện chẳng khác gì nam nữ bằng hữu vậy.
Cái thiếu chỉ là chưa thổ lộ mà thôi.
Bởi vì trước kia ta chưa đủ năng lực nên ta không muốn khiến ngươi phải lo lắng.
Khuôn mặt Từ Hân hơi đỏ lên, nàng không kìm được vùi đầu vào ngực của La Phong.
Cứ như vậy...
Chiếc phi cơ thông mình dừng lại giữa không trung, ở trên đó, La Phong ôm lấy Từ Hân, chân đạp Độn Thiên Toa. Hồi lâu...
Một đêm này, nhất định là một đêm không thể quên được.
Ở không gian ngoài Địa Cầu.
Bầu trời dày đặc sao, vũ trụ vô cùng mênh mông và thần bí, không ai biết ở giữa vũ trụ có cái gì đây.
Vèo!
Một đạo lưu quang màu vàng, từ bầu trời sao trong vũ trụ bay tới, nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng, bay thẳng về phía địa cầu! Cái đạo lưu quang này nhanh chóng xuyên qua tầng ôzôn, rơi thẳng xuống trái đất, trong khu vực Thái Bình Dương! Cách nơi mà vào thời kỳ Đại Niết Bàn gọi là quần đảo Hawaii, chỗ có rất nhiều đảo nhỏ khoảng chừng ba trăm hải lý.
Tõm! Đạo lưu quang màu kim sắc rớt thẳng từ trên trời xuống biển, điều kỳ quái chính là gần như nó rơi bằng tốc độ ánh sáng, mà lại không khiến cho mặt biển có một biến hoá đáng kể nào, mặt biển vẫn dập dờn như trước kia.
Không chỉ trên mặt biển không có một chút biến hoá nào mà ở trên địa cầu bất kể loại vệ tinh nào, bất kể là cái thiết bị giám sát nào cũng không thể phát hiển ra đạo lưu quang này! Ở sâu trong đáy biển, khoảng chừng hơn ba nghìn thước, đạo lưu quang màu vàng đã tiêu tán, chỉ còn lại một quả trứng màu đen có đường kính khoảng chừng hai mươi mét, trên nền màu đen có thêm vằn màu vàng. Phải biết rằng trên địa cầu, cỡ như "Trứng rồng" thì đường kính cũng chỉ khoảng một thước.
Lúc này, một khoảng không gian yên tĩnh! Trên địa cầu vệ tinh của các quốc gia, thậm chí là các thiết bị giám sát hiện đại, đều vẫn hoạt động bình thường, nhưng không có một người nào, không có một cái nào phát hiện ra thứ này rơi xuống.
--------------------------------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất