Chương 2: RR
Tiểu khu Nam ngạn được coi như khu vực có giá cho thuê nhà rẻ. Hiệu suất sử dụng diện tích của cư dân trong khu dường như đã đạt đến mức tối đa. Mỗi một tòa chung cư cao tầng ở đó đều giống như cột xi măng hình vuông thật lớn. Các căn hộ được thiết kế trong những chung cư đó căn bản không hề được quan tâm đến vấn đề chiếu sáng tự nhiên.
Nhà La Phong ở trên tầng 32 trong tòa nhà 36 tầng.
" A Phong, tối nay có đi nhảy không?" Ngụy Văn từ một phía khác của tòa nhà đi tới.
"Tối nay ta phải đi làm gia sư, đợi sau khi dạy xong mới có thể đến vũ trường nên khó nói được lúc nào. Tối nay chiến hữu đừng có đợi mình" La Phong vẫy tay cười rồi sau đó phóng lên lầu với tốc độ thật nhanh. Cứ mỗi bước La Phong lại vọt lên bốn bậc thang, phảng phất như chú báo gấm lanh lẹn. Chỉ chớp mắt hai lần đã lên đến lầu hai.
Lầu ba, lầu bốn ...
" Bịch! Bịch!"
Trong khi chạy nhanh thì La Phong vẫn dễ dàng né tránh rất mau lẹ, có lúc hắn lượn tạm lên bậc thang dẫn vào nhà khác.
"A Phong a, đã học xong rồi à?"
" Vâng ạ, chú Vương" Hơi thở của La Phong vẫn không thay đổi. Thân làm đệ tử võ quán cao cấp thì chuyện vọt nhanh lên lầu như vậy với đi tản bộ cũng không khác nhau nhiều lắm.
Trong khu nhà cho thuê giá rẻ, dựa theo ý kiến của tuyệt đại đa số dân cư thì tuyệt không bố trí cầu thang máy. Bởi vì một khi có cầu thang máy thì các hộ gia đình càng phải trả tiền thuê nhà cao hơn. Bậy giờ cứ như lời của tuyệt đại đa số mọi người thì chuyện leo vài ba chục tầng lầu cũng chỉ là việc thực nhẹ nhàng mà thôi.
Đối với bọn họ, tòa nhà cao tầng mà có cầu thang máy là một thứ quá xa xỉ.
Dù sao thì giá điện cũng rất đắt, bởi vì nguồn năng lượng chính cho " hệ thống phòng ngự " của thành phố là điện năng, còn nhu cầu dùng điện của cả nước thì quá cấp bách.
Lầu 32!
Tại cả tầng 32 này tổng cộng có tám hộ ở. Nhà của La Phong là một trong tám hộ đó.
" Lách cách!" La Phong lấy chìa khóa mở của căn hộ.
"Ca, đã về rồi à?" Từ trong phòng có tiếng vọng ra.
" Ừ" La Phong đóng cửa phòng rồi đảo mắt một vòng thì nhìn thấy khắp nhà không bỏ sót thứ gì. Nhà của hắn là loại một phòng ba mươi sáu mét vuông.
Hắn và em trai cùng bố mẹ, tổng cộng bốn người đều ở trong căn hộ ba mươi sáu mét vuông này. Từ khi mới xây xong liền đến đây ở.
" A Hoa đang đọc gì vậy?" La Phong đi tới ban công nhỏ.
Ở ngoải ban công là một thiếu niên gầy gò hình như bị bệnh bạch tạng nên da hơi trắng hơn. Cậu đang ngồi trên xe lăn, trong tay cầm quyển sách tiếng Anh. La Phong liếc qua rồi cười hỏi: "Ồ, luận về đầu tư của chủ tịch " Phổ lai tư" ( ko hỉu tiếng nước nào nữa) à? Trong các vua cổ phiếu thì không phải là " Ba phỉ đặc" ( buffet) nổi tiếng nhất sao?"
Nói về đầu tư, cổ phiếu gì đó thì La Phong một chữ cũng không biết.
" Ba phỉ đặc không thích hợp lắm với em. Còn lí luận và tư duy của Phổ lai tư thì rất gần với em nên có tác dụng tham khảo tốt hơn" Thiếu niên gầy gò ngẩng đầu nhìn La Phong đầy vẻ tươi cười.
" Em cứ đọc tiếp đi" La Phong cười cười.
Vô tình ánh mắt La Phong đảo qua hai chân của đệ đệ mà trong lòng nhói lên ... Lúc còn nhỏ, em trai bị xe đè lên chân, hai chân hoàn toàn bị dập nát khiến cậu em trở thành tàn tật. Một người tàn tật nếu muốn tồn tại trong xã hội này thì áp lực cực lớn. Việc học của em trai cũng chỉ có thể thực hiện qua mạng, tiếp nhận giáo trình dạy học qua mạng.
Do lâu ngày không ra nắng lên da mặt em trai có vẻ hơi bị bệnh bạch tạng.
Hơn nữa ... do không có bạn bè nên cậu em dường như có vẻ hướng nội.
" Tiền lương của cha mẹ đều không cao, lại phải nuôi mình cùng em trai, mà em bị tàn tật ... Chi phí của gia đình qua lớn nên chỉ có thể thuê nhà giá rẻ".
"Em trai bị tàn tật nên ít giao tiếp xã hội. Sau này tìm vợ thì quả là chuyện khó khăn. Liệu có ai tình nguyện gả cho một nười bị tàn tật cụt cả hai chân?"
"Mình buộc phải thay đổi số mệnh của gia đình".
La Phong thầm hứa với mình.
"Tại sao mình thầm yêu Từ Hân mà không thể theo đuổi nàng, không dám ngỏ lời với nàng?"
"Pháp luật qui định đến mười tám tuổi là có thể kết hôn. Cho nên rất nhiều người đang học cao trung đã yêu đương, tốt nghiệp cao trung là đã kết hôn. Lúc học cao trung mà không nói chuyện yêu đương thì quả là hiếm. Vì sao mình vẫn chưa có?"
"Bởi vì mình không thể lãng phí thời gian vào chuyện yêu đương! Mình không giàu có, cũng không có giáo sư tài giỏi dạy dỗ, chỉ có thể dựa vào chính mình"
Ánh mắt La Phong dừng ở bộ sa lông cũ kĩ trong phòng khách, loại có thể kéo ra thành giường.
Bộ sa lông này, " đã bao năm rồi, cả nhà bốn người đều ngụ trong căn hộ con con chỉ có một phòng này. Mình và em trai duy nhất thì ngủ ở trong phòng ngủ, còn bố mẹ đã bao nhiêu năm đều ngủ trên bộ sa lông ở phòng khách ..."
"Mình nhất định phải để cho cha mẹ, cho em trai được ngủ trong phòng lớn, phòng lớn có thang máy"
"Để cha mẹ có thể nằm trên giường ngủ thực sự"
"Để em trai không phải ở lâu trong chung cư khổ cực như vậy nữa"
"Căn hộ nhất định phải có cửa sổ thật lớn sát đất để ánh nắng có thể chiếu khắp phòng"
Những lời này không biết đã vang lên bao lần trong lòng La Phong. Chính vì nguyên nhân như vậy nên từ nhỏ hắn đã rất cố gắng.
Vì vậy trong số năm ngàn học sinh cao trung hắn mới trở thành một trong ba học sinh được gọi là " đệ tử cao cấp của võ quán". Trong ba học sinh này chỉ mỗi hắn là có điều kiện gia đình bình thường. Còn hai người kia đều là con cái gia đình giàu có.
"Ào ào" nước từ vòi chảy xuống rất nhanh, chả mấy chốc đã đầy ấm.
"Xoẹt xoẹt ..." Cắm giắc của ấm điện vào ổ cắm xong, La Phong liền cầm cuốn sách lịch sử ngồi trên sa lông không ngừng lướt qua các điểm chính.
Đột nhiên
"Tách"
Nước trong ấm điện đã sôi. La Phong đặt cuốn sách xuống, rót nước vào phích. Rồi đặt một cốc nhựa đầy nước nóng lên bàn.
"Năm 2026 sau công nguyên ở hồ Hồng Trạch đã nổ ra chiến dịch Hồng trạch ...Đúng, là năm 2026" La Phong ghi nhớ lại một sự kiện lịch sử. Trong các môn học tại trường thì La Phong giỏi nhất môn toán. Nhưng mà với môn lịch sử thì hắn lại thích thú nhất. Bởi vì mỗi khi nhìn lại lịch sử thế kỉ hai mốt ...
Thì hắn đều than vãn không thôi
Đó là một giai đoạn lịch sử biến động.
" A Hoa" La Phong đi tới bên cạnh em trai.
"Anh, có chuyện gì đó?" Em trai La Phong đặt quyển sách trong tay xuống.
"Trong sách này ổng cộng có một trăm ba mươi chín điểm chính, anh đã lược qua rồi. Cho em hỏi thử" La Phong đưa cuốn lịch sử trong tay cho em trai. Cậu em La Hoa nghe vậy thì liền cầm lấy cười nói: "Được thôi, chả mấy khi có cơ hội thử tài anh. Em sẽ hỏi, nếu anh trả lời sai thì mất mặt lắm đó"
"Hỏi đi" La Phong cười rồi ngồi xuống ghế sa lông.
"Có một người khỏe mạnh, trên bờ sông Trường giang đã chém chết" giao long đầu hổ" cứu sống hơn mười vạn người. Để hơn mười vạn người di chuyển thành công đến căn cứ ở Giang nam đã anh dũng hi sinh, đó là ai? Người quê ở đâu? Lúc chết bao nhiêu tuổi?Thời gian xảy ra sự việc?" La Hoa cẩn thận xem qua một lượt rồi hỏi một sự kiện.
"Người đã anh dũng hi sinh được nhà nước truy tặng huân chương anh hùng bốn sao chính là Đổng Nam Bưu, người Thái hưng, quê Giang tô. Khi chết ba chín tuổi, ngày xảy ra sự việc là năm 2018 sau công nguyên ..." La Phong không khỏi hơi cau mày.
Cậu em La Hoa hỏi dồn: " Ngày chính xác, ngày nào tháng nào năm 2018?"
"Ừ, có thể là ..." La Phong không dám chắc chắn lắm "Có thể là ngày mười tám tháng sáu"
"Ha ha, ngay câu đầu tiên mà anh dã sai rồi" Chú em La Hoa lắc đầu nói: "Người được truy tặng huân chương anh hùng bốn sao chính là Đổng Nam Bưu, đích thực là người Thái hưng quê Giang tô. Chết khi ba chín tuổi, nhưng mà sự việc xảy ra ngày mười sáu tháng sáu năm 2018"
"A"
La Phong lại vỗ đầu, lắc lắc cười khổ: "Ngày mười sáu và ngày mười tám vẫn hay nhầm. Em hỏi tiếp đi"
"Được, nghe cẩn thận này, câu thứ hai" Chú em La Hoa hiển nhiên là rất hưng phấn "Năm 2023 công nguyên, ở ..."
Hai anh em cứ người hỏi người trả lời nên thời gian trôi đi rất nhanh.
"Em đã hỏi một nửa vấn đề trong quyển sách này. Em hỏi sáu tám việc, anh trả lời đúng sáu ba việc, sai năm việc" Cậu em La Hoa ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường "Bố mẹ sắp về rồi, em hỏi anh câu cuối cùng. Để lần sau sẽ hỏi nửa vấn đề còn lại".
"Vấn đề cuối cùng? Được thôi. Hỏi đi" La Phong chú ý tập trung cao độ.
"Vấn đề này là rất cơ bản. Anh nhắc lại các sự kiện chính của "thời kì Đại niết bàn" " Chú em La Hoa hỏi.
Vẻ mặt La Phong có vẻ nghiêm túc, thời kí lịch sử Đại niết bàn này là giai đoạn rất trọng yếu của sự thay đổi nhân loại: "trong thế kỉ hai mốt, thế giới liên tục xảy ra mấy lần bệnh cúm. Từ năm 2003 công nguyên có bệnh virus cúm SARS, đến
sau đó năm 2009 lại có cúm H1N1.
Đến năm 2013 cuối cùng nổ ra loại virus cúm độc R càng đáng sợ. Loại virus độc R trong quá trình lây lan đã phát sinh ra hơn hai mươi biến thể khiến cho công tác phòng dịch càng trở nên khó khăn. Tất cả các nước trên thế giới đều xuất hiện trường hợp tử vong"
"Do tiến hành công tác phòng dịch nên bệnh tình đã bị khống chế"
"Nhưng mà đến tháng giêng năm 2015 công nguyên, loại virus độc R đã tiến đến dạng biến chủng đáng sợ sợ nhất được gọi là virus độc RR!"
"Loại virus độc R trong quá khứ đã có nhiều biến thể trong quá trình lây lan. Loại biển đổi trong quá trình lan truyền thông qua môi trường nước, có điều thời gian tồn tại trong nước lại rất ngắn. Nhưng mà loại virus độc RR thì có thể lây lan thông qua dịch vị trong người, thông qua nước chảy. Đáng sợ nhất chính là lại có thể lây truyền trong không khí! Còn thời gian tồn tại trong không khí đạt tới mức kinh người là ba canh giờ!"
--------------------------------