Chương 3: Đô thị Giang Nam
"Virus độc hại RR vừa xuất hiện đã nhanh chóng lan ra toàn cầu. Tất cả sinh vật trên toàn cầu ... cho dù là con người hay các loài thú chạy chim bay, chỉ cần phải hô hấp thì đều bị lây nhiễm virus độc hại RR ..."
"Đến khi con người phát hiện ra sự tồn tại của virus độc hại RR thì cũng đã muộn rồi"
"Sau khi bị lây nhiễm virus độc hại RR thì tỉ lệ tử vong rất cao, gần đạt tới ba mươi phần trăm. Chỉ mới có gần ba tháng thì không kể số lớn động vật tử vong, tổng số dân trên toàn cầu đã giảm đi gần hai mươi ức ( hai tỉ) người! Ba tháng này đã là ba tháng đầy ác mộng. Giới khoa học toàn cầu bất lực không đối phó nổi loại virus độc này!"
"Trong gần năm mươi ức người may mắn sống sót ( năm tỉ) thì trong cơ thể tự nhiên sinh ra loại kháng thể!"
"Suốt ba tháng ác mộng này, khắp thế giới đắm chìm trong nỗi đau thương vô hạn"
La Phong chậm rãi nói: "Trong quá trình này, năm mươi ức nhân loại may mắn sống sót lại phát hiện ra rằng cơ thể của bọn họ đã biến đổi theo hướng tốt hơn. Hầu như mỗi người đều thấy sức mạnh, tốc độ, hoạt động của tế bào hay sự mềm mại của lớp da đều vượt hơn hai lần. Cho dù là một người bình thường cũng có thể dễ dàng phá vỡ kỉ lục thế giới trước kia về cử tạ, hay chạy một trăm mét"
"Tuy nhiên ...thảm họa lại bắt đầu"
"Nhân loại cho đến giờ đều có cuộc sống dễ chịu, sức mạnh cơ bắp tăng lên rất nhiều. Tương tự thì đám động vật trên trời dưới đất may mắn sống sót cũng tuân theo qui luật đào thải tự nhiên mạnh được yếu thua. Việc biến đổi cơ thể này khiến cho sức mạnh các loài chim thú so với con người càng tăng gấp bội. Tệ hơn nữa là một bộ phận quái thú đáng sợ lại có thêm trí tuệ!"
"Tháng chín năm 2015, vô số sinh vật dưới biển bắt đầu phát động cuộc công kích. Vô số chim thú đã biến thành "quái thú" bắt đầu cuộc tiến công nhân loại còn sống sót!"
"Gió tanh, mưa máu"
"Trong cuộc chiến giữa con người và quái thú, người ta kinh hoàng phát hiện các loại vũ khí nóng cho đến giờ rất đáng sợ thì chỉ có công dụng với các loại quái thú từ động vật cấp thấp. Còn với quái thú chim bay cũng như quái thú từ thú chạy thì cơ bản là chúng không hề e ngại súng đạn. Đạn bắn vào người chúng thậm chí còn không phá nổi lớp vảy giáp. Với các cuộc tấn công bằng tên lửa thì do có tốc độ phản ứng rất nhanh nên chúng dễ dàng né tránh".
"Kể cả khi con người dùng vũ khí hạt nhân công kích thì cuối cùng cũng bị sốc khi thấy ..."
"khả năng phòng ngự của quái thú quá mạnh mẽ. Chỉ có ngay tại tâm vụ nổ hạt nhân thì mới làm chết lượng lớn quái thú. Còn ở khu vực chỉ chịu ảnh hưởng của sóng xung kích thì đám quái thú tuyệt không hề chết. Uy lực của đạn hạt nhân thì không ai tưởng tượng ra nổi. Mặc dù giết chết được một số quái thú, có điều ...
... là sóng bức xạ hạt nhân lại làm sinh ra trong đám quái thú những loại càng đáng sợ hơn. Nổi tiếng nhất trong đám này hồi đó chính là "Huyết yêu thiên lang". Huyết yêu thiên lang lại còn có khả năng bay trên không đã từng tàn sát hơn trăm vạn người. Loài người lúc này mới biết là bức xạ hạt nhân ...
... càng bắn thì lại càng làm sinh ra biến dị trong đám quái thú! Đã xuất hiện cả lòai cực kì đáng sợ"
"Khi trong đám quái thú có những loại cực kì đáng sợ thì trong nhân loại cũng đã xuất hiện cường giả ! Một siêu cấp cường giả của loài người cũng có khả năng bay lượn, chính là người hiện nay được quốc tế tán tụng là "Lôi thần" thứ hai đã đánh Huyết yêu thiên lang đến trọng thương phải bỏ chạy"
"Những cường giả này vào những lúc nguy kịch đã cứu một số lớn dân chúng bình thường, hỗ trợ quân đội để chống lại đám quái thú. Trong lúc này đã xảy ra những câu chuyện vui buồn lẫn lộn"
"Một nhà khoa học tên là Khắc la Đức sâm nạp đã sử dụng thi thể còn lại của quái thú cùng với kim loại " Lam kim " tìm thấy trên mặt trăng đã phá minh ra một thứ hợp kim còn cứng hơn cả kim cương - hợp kim khắc la! Điều đó đã khiến cho cường giả nhân loại không phải khổ chiến vì đã có trong tay một vũ khí đáng sợ có thể xẻ da cắt giáp của đám quái thú"
Trong đầu La Phong còn nhớ rất rõ ràng nhưng gì ghi lại trong sách về thời kì lịch sử này.
"Trong quá tình chiến tranh, rất nhiều thành phố bị phá hủy"
"Hoa hạ đại lục chúng ta đã xây dựng sáu căn cứ khẩn cấp của quốc gia rồi di chuyển phần lớn dân chúng tới sáu căn cứ đó. Nói về cường giả thì nước ta và Ấn độ vốn tôn sùng y ô ga cổ điển là hai nước có nhiều siêu cấp cường giả nhất! Còn Mĩ lợi kiên, Âu minh và Tô nga lại có khoa học kĩ thuật dẫn đầu"
"Do các đại dương có vô số quái thú nên các đảo quốc gần như bị diệt!"
"Cho tới ngày nay thì đại dương vẫn là lãnh địa của quái thú"
"Trong cuộc chiến tranh giữa loài người và quái thú thì trên thế giới chỉ có nước ta, Ấn độ. Mĩ lợi kiên, Âu minh, Tô nga năm nước là có thể tự bảo vệ mình. Còn các nước khác đã sớm tan rã. Vào lúc nguy kịch năm nước làm trung tâm thành lập liên minh địa cầu! Liên quân của liên minh địa cầu đã giúp thành lập các căn cứ cho loài người trên toàn thế giới"
"Cuộc chiến nhân loại và quái thú bắt đầu từ tháng chín năm 2015 kéo dài đến tháng ba năm 2021 thì chế tạo thành công đại bác la de. Sau khi liên tiếp giết hơn mười con quái thú cấp S và hai con quái thú cấp SS thì cuộc chiến tranh đại qui mô giữa con người và quái thú mới kết thúc".
La Phong cảm thán không thôi.
Trải qua năm năm chiến tranh, cuộc chiến tranh đáng sợ nhất! Đây là lần đầu tiên trong chiến tranh mà tổn thất con người lên đến gần mười ức người ( mười tỉ). Chỉ có năm quốc gia còn giữ lại được chế độ nhà nước. Còn những người may mắn sống sót của các quốc gia khác đều phải vào trú trong các căn cứ để sống lẫn với nhau.
Cho đến hiện nay. Trên lục đia thì loài người chiếm ưu thế. Còn trong đại dương lại do quái thú rất rất nhiều nên vẫn là lãnh địa của quái thú!
"Từ năm 2013 đến năm 2021, thời gian tám năm này được người ta gọi là "Thời kì Đại niết bàn " trong lịch sử loài người" La Phong ngồi trên sa lông mà chậm rãi nói.
Reng, reng reng reng reng
Tiếng chuông vang lên trong phòng.
Chiếc đồng hồ trên tường điểm năm tiếng, đã đến năm giờ chiều.
"Thời kì đại niết bàn" La Hoa cũng cảm thán không thôi" Anh, cứ như vậy thì em không sao tưởng tượng được trước thời kì Đại niết bàn trên toàn thế giới có hơn hai trăm quốc gia. Khi đó số người là bao nhiêu? Bẩy mươi ức. Có những nước nhỏ, thực sự là quá nhỏ thì e là chỉ cần một con quái thú lợi hại là đã có thể diệt sạch nước đó rồi"
La Phong gật đầu: "Cho nên hiện nay trên toàn cầu chỉ còn có năm nước với hai mươi ba đô thị"
Trên cả địa cầu chỉ còn năm nước - Hoa hạ, Ấn độ, Mĩ lợi kiên, Âu minh, Tô nga cùng với châu nam mĩ, châu phi đã hình thành hai mươi ba căn cứ, cũng là hai mươi ba đô thị!
Nước Hoa hạ có sáu căn cứ, cũng là sáu đô thị lớn!
Nhà La Phong hiện ở trong khu Nghi an thuộc thành Dương châu, một trong tám vệ tinh lớn của đô thị Giang nam.
Cả đô thị Giang nam có gần hai trăm triệu người. là một trong tám vệ tinh lớn của Giang nam nên thành Dương châu có hơn mười triệu người. Dân số đô thị Giang nam lúc trước vốn chủ yếu là người gốc ở Giang tô, Chiết giang chuyển đến dồn lại mà thành. Dĩ nhiên cũng phải tính đến những người vốn đã ở An huy.
"Cũng lâu lắm rồi" Chú em La Hoa nhìn về phía chuông đồng hồ treo tường: " Bây giờ đã là năm 2056 công nguyên, cách thời kì Đại niết bàn đã hơn ba mươi năm. Xã hội loài người, hầu như mỗi người đều phải đến võ quán luyện tập. So với hơn ba mươi năm trước thì con người đã mạnh hơn rất nhiều"
La Phong gật đầu.
Ba mươi năm, cường giả trong nhân loại đã nhiều hơn đáng kể, khoa học kĩ thuật cũng có tiến bộ. Nhưng mà trong đám quái thú cũng đã sinh ra thêm không ít con đáng sợ.
"Két!"
Cửa nhà mở ra, có một đôi vợ chồng tuổi trung niên bước vào. Quần áo trên người nam nhân trung niên còn ướt, lại dình thêm sơn và bụi đất trông thấy rõ là mệt mỏi. Còn nữ nhân trung niên không cao lắm, tay còn cầm một cái làn trong có chút rau dưa và thịt làm thức ăn.
"Bố mẹ" La Phong lập tức đứng lên, đôi vợ chồng này chính là bố mẹ của hắn.
Bố tên là La Hồng Quốc, mẹ tên là Cung Tâm Lan.
"Hà hà, tiểu Phong a. Đi dọc sách, đi đọc sách. Không cần để ý đến bố" Con trai định thi vào cao đẳng nên xem ra La Hồng Quốc coi việc học là quan trọng nhất.
La Hồng Quốc cúi xuống nhìn thấy bát nước to đun sôi để ngưội thì thấy ấm lòng. Mỗi lần về nhà đều có sẵn bát nước mát chuẩn bị trước dành riêng cho mình. Ông liền cầm bát lên ừng ực uống hết sạch một hơi rồi thoải mái thở phào.
"Bố nó mau lấy khăn đi tắm, cả người đầy mồ hôi đây này" Bà mẹ Cung Tâm Lan cười nói.
"Khà khà" La Hồng Quốc cười, lập tức cầm quần áo để thay rồi đi đến khoang vệ sinh nhỏ hẹp mà cả nhà đã dùng nhiều năm.
Cung Tâm Lan cười cười nhìn hai đứa con trai: " Tiểu Phong, tiểu Hoa, hôm nay mẹ nấu cho các con món thịt kho tàu"
"Con thích món đó nhất" Chú em La Hoa lập tức hưởng ứng.
La Phong cũng cười nhìn mẹ choàng tạp dề đi chuẩn bị bữa chiều. La Phong biết rõ hàng ngày hết giờ mẹ mới đi mua rau thịt, bởi vì so với giá buổi sáng thì ngon hơn, nhưng mua chiều muộn thì rẻ hơn.
Cũng không còn sớm. La Phong lại nhìn qua phòng vệ sinh, thầm nhủ trong lòng: "Ta nhất định phải nhanh chóng với tốc độ lớn nhất giành được 'danh hiệu Võ giả'. Đến lúc đó, mẹ mỗi lần đi chợ không cần chờ đến xế chiều. Còn bố cũng không cần phải đi làm công việc sơn sửa nữa cho cuộc sống đỡ khổ"
Ở trong lòng La Phong luôn luôn khát khao sao cho bố mẹ có thể nghỉ ngơi, có thể yên lặng hưởng thụ ánh mặt trời, hưởng thụ thức ăn ngon.
"Tiểu Phong a." Phụ thân La Hồng Quốc đã đi tới: "Bố có việc muốn nói với con"
"Có chuyện gì ạ?" La Phong nhìn bố.
La Hồng Quốc mỉm cười: "Có chuyện này, tiểu Phong. Cho đến giờ bố cũng chưa hỏi con, sau khi tốt nghiệp cao trung thì con định làm gì. Con có thể nói với bố được không?" La Hồng Quốc rất ít khi nói chuyện với con về việc này. Bởi vì ông không muốn gây nhiều áp lực cho con. Ông biết con mình cũng đã rất cố gắng. Cũng đã làm rất tốt rồi.
La Hồng Quốc nói như vậy cũng khiến bà mẹ Cung Tâm Lan làm việc chậm lại. Cha mẹ đều quan tâm đến tương lai tiền đồ của con trai.
"Bố, con định thế này"
La Phong nói thẳng: "Với kết quả học của con thì việc thi vào trường cao đẳng 'Trường quân đội số một Giang Nam' hẳn không khó. Bây giờ con đã đạt danh hiệu ' đệ tử Cao cấp' của võ quán. Khi vào học ở trường quân đội số 1 Giang Nam thì sẽ được bồi dưỡng trở thành chỉ huy. Bố mẹ cũng có thể chuyển đến khu tập thể quân đội của quân khu"
Tham gia quân ngũ, cũng chia trình tự .
Hiện tại nước Hoa Hạ đang tuyển quân, có điều binh lính bình thường thì không có nhiều quyền lợi. Còn đệ tử trẻ tuổi của 'Võ quán cao cấp' mà thi vào được ' trường quân đôi số 1 Giang Nam' thì có thể nói là 'văn võ song toàn'. Nhà nước nhất định sẽ tập trung bồi dưỡng, nhà nước sẽ chia một căn hộ trong khu tập thể của quân khu.
Căn hộ của chỉ huy trong khu gia binh thì điều kiên đương nhiên phải tốt hơn phòng cho thê giá rẻ gấp trăm lần.
"Còn nếu như không thi được vào trường quân đội số một Giang Nam thì sao?" La Hồng Quốc nói: "Tiểu Phong, con cũng đừng gây áp lực cho mình quá lớn"
"Đô thị Giang Nam có hai trường quân đội trọng điểm. Nhưng thi vào trường cao đẳng khó phát huy, không vào được trường quân đội số một. Có điều là đỗ vào trường quân đội đứng thứ hai thì tuyệt đối không thành vấn đề." La Phong biết rất rõ kết quả của mình. Nếu thi bình thường vào khoa chính quy thì khả năng có thể là năm mươi phần trăm. Còn để vào trường hạng hai thì chỉ cần lọt vào dự bị của khoa chính quy là có thể dễ dàng đạt được.
Bây giờ thi vào trường cao đẳng có hai khả năng là khoa chính quy và hai chuyên khoa với số lượng đậu vào cũng nhỏ. Khóa học chính quy là khoa chính quy, còn dự bị cho khóa chính quy chính là chuyên khoa.
"Còn đỗ vào trường quân đội số hai thì với đệ tử cao cấp của võ quán không khó lắm, cũng sẽ được bồi dưỡng làm chỉ huy. Đãi ngộ cũng không khác nhiều lắm" La Phong cười nói.
Có thể đỗ vào khoa chính quy... trong mười người chỉ có hai người có thể làm được.
Có điều trong học sinh cao trung để đạt danh hiệu " đệ tử cao cấp Võ quán" thì hàng ngàn người mới có một người.
"Ừ, con cứ nắm chắc là được. Nhưng mà tiểu Phong đừng gây cho mình nhiều áp lực. Ta và mẹ của con chỉ cần cuộc sống yên ổn là tốt rồi." La Hồng Quốc khẽ gật đầu, "Con này, chỉ cần đừng gây áp lực quá lớn cho mình"
"Không thể nào." La Phong cười hắc hắc: "Con không gây áp lực gì cả. Thanh niên thì cũng có thể bốc đồng một chút"
La Phong miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Bố mẹ, em trai, sau khi con thi vào trường cao đẳng xong thì cả nhà sẽ nhanh chóng sống tốt hơn. Còn khi con đạt được danh hiệu 'Võ giả', thì mọi người cũng sẽ không phải sinh hoạt khổ sở nữa rồi"
"Mau cầm bát lên, xới cơm đi. Cơm chiều ngon lắm!" Cung Tâm Lan cười nói thúc giục.
"Được rồi." La Hồng Quốc cười rồi đứng lên, đến lúc ăn rồi.
"Rau thực sự thơm quá a." La Phong ngửi nồi canh rồi cũng giúp xếp bát đũa.
"Con ngửi thấy được thịt kho tàu thơm điếc mũi, oa ~~" Cậu em La Hoa cũng hưng phấn nói lớn khẽ lăn bánh xe để chiếc xe lăn đến gần bàn ăn.
Một nhà bốn người thực sự là đầm ấm vui vẻ.
--------------------------------