Chương 9
Chúng tôi trở về từ thành phố S. Bà Lương, mẹ của Lương Phong Miên, đang ngồi sẵn trong văn phòng. Ánh mắt bà sắc bén lia qua lại giữa tôi và Lương Phong Miên. Tôi cảm giác như bị lột trần truồng, không còn mảnh vải che thân.
Sau đó, Lương Phong Miên theo bà Lương về nhà họ Lương suốt một tuần. Trong thời gian đó, thư ký Triệu còn buôn chuyện với tôi rằng bà Lương đã mời Phó Vân Vân đến ăn tối tận hai lần.
Không ngờ nổi, anh ta có thể bỏ qua chuyện bị "cắm sừng", tái hợp với Phó Vân Vân sao? Quả nhiên là tổng tài đích thực — biết nhún nhường, cũng dám ngẩng cao đầu.
Đợi đến khi Lương Phong Miên trở lại, tôi bình tĩnh báo cáo công việc xong, rồi cố ý hỏi một cách hơi vượt quá giới hạn: "Chị Phó đã về nước rồi à?"
Anh ta khựng lại một chút, như đang cố nhớ lại điều gì, thờ ơ đáp một tiếng: "Ừ."
Ồ.
Hai chúng tôi cùng chìm vào im lặng. Đôi mắt hổ phách của anh ta nhìn tôi chăm chăm một hồi lâu, mãi sau mới hỏi: "Còn gì nữa không, em còn muốn hỏi gì thêm không?"
Tôi mỉm cười lắc đầu. Anh ta không có ý định, cũng chẳng cần thiết phải giải thích rõ ràng với tôi. Quả nhiên, những lời trước đây nói về chuyện tình cảm chỉ là trò đùa mà thôi. Tôi tuyệt đối sẽ không đi theo vết xe đổ của Lý Kỳ An đâu.
Lương Phong Miên chưa từng hỏi lại tôi bất kỳ câu nào liên quan đến tình cảm cá nhân. Tôi cũng không còn tò mò gì về những sắp xếp trong nhà anh ta nữa. Anh ta còn đặc biệt thưởng cho tôi một khoản tiền thưởng kha khá. Tôi hoàn toàn không nghĩ lung tung. Tự đánh giá thái độ và năng lực làm việc của mình, tôi xứng đáng nhận được điều đó.
Nhưng khi tôi thấy Phó Vân Vân đứng ngay cổng tòa nhà, mặc chiếc áo lông hoa lệch vai, đưa tay vuốt má anh ta —
Lương Phong Miên vốn lạnh lùng nay lại lộ vẻ cưng chiều bất lực mà cười. Tôi cảm giác tim mình khẽ thắt lại, dù chỉ một thoáng.
Tôi vẫn để tâm đấy chứ. Tôi tự tin thoải mái, nhưng cũng có nguyên tắc của riêng mình: không xen vào mối quan hệ của người khác. Bằng không, tôi đã chẳng đợi đến khi lễ đính hôn của anh hủy bỏ mới lên giường với anh.
Lương Phong Miên vừa nói chuyện vui vẻ với Phó Vân Vân vừa cúi đầu bấm điện thoại. Còn tôi thì nhận được tin nhắn hẹn gặp từ anh ta ngay sau đó.
Người vừa giàu vừa đẹp trai đều như vậy sao? Có thể dễ dàng qua lại giữa các mối quan hệ yêu đương.
Tôi trả lời: [Có việc, không rảnh.]
Tôi giả vờ không nhìn thấy nét mặt đen sì đang dần hiện lên trên gương mặt anh ta, quay người bước đi.
Lý Đình Đình vui vẻ mang đến cho tôi một bó cúc bạch dương to: "Ôi Ôn Tiễu ơi! Lý Kỳ An đúng là lãng mạn chết đi được! Vài hôm nay tặng em bao nhiêu hoa thế này!"
Mấy đồng nghiệp khác cũng xúm vào trêu chọc: "Ôn Tiễu à, mấy năm nay Lý Kỳ An biến mất không tăm hơi, bọn chị tưởng em chỉ đang giả vờ kiên cường, thực ra sớm đã chia tay rồi ấy."
"Phải đó, em không đi du học, anh ta cũng chẳng về nước, hóa ra bọn chị hiểu lầm rồi."
Không phải đâu, các chị không nghĩ sai đâu. Lý Kỳ An chỉ đơn giản là một thằng nhóc đánh mất món đồ chơi cũ. Anh ta chắc mẩm tôi sẽ đợi, ai ngờ tôi chẳng buồn để tâm, khiến anh ta tức tối mà tìm cách trả thù. Chiêu trò theo đuổi của anh ta cũng chỉ có chừng đó, ai đời vì vài đóa hoa và bữa trưa năm sao giao tận nơi...