Chương 8
Tôi sững người. Năm đó, chỉ cần một cuộc gọi của Lương Phong Miên, những kẻ đến nhà đòi nợ đã biến mất không dấu vết. Sau này, món nợ cờ bạc của mẹ tôi cũng không còn ai quấy rầy. Chính nhờ vậy mà bốn năm qua tôi mới có thể toàn tâm toàn ý làm việc như trâu ngựa, tích góp từng đồng. Anh hiếm khi nhắc lại chuyện này, giờ lại dùng nó để lấy ơn trả nghĩa sao?
Tôi còn đang do dự, anh đã bất ngờ áp sát, hôn tôi, không cho tôi cơ hội từ chối. Những tháng ngày gần đây bên cạnh Lương Phong Miên, giống như một chén rượu lâu năm. Càng uống càng thấy hương vị đậm đà, lưu luyến mãi không quên. Mùi thuốc lá thoang thoảng lan tỏa trong khoang miệng tôi. Tôi nhẹ nhàng kéo mái tóc anh, cố đẩy mình ra xa hơn. Tôi không thể...
Trong chiếc xe tĩnh lặng giữa đêm khuya, tiếng thở gấp gáp của anh như một thứ chất kích thích vang lên bên tai tôi. Ngón tay đang luồn trong mái tóc anh bỗng siết chặt, tôi hung hăng đáp lại nụ hôn ấy. Tối nay, lại thêm một kỷ niệm đẹp nữa. Chỉ là trong lòng tôi, lại thoáng qua một cảm giác buồn bã khó lý giải.
Vì lo sợ tôi lại nộp đơn xin nghỉ việc như lần trước, lần này Lương Phong Miên đi công tác đặc biệt đưa tôi theo. Điểm đến là thành phố biển S — một thiên đường nghỉ dưỡng thực sự. Anh đặc biệt để trống ba ngày trong lịch trình bận rộn của mình.
Hoàn tất công việc, chúng tôi lên ca nô chạy ra một hòn đảo nhỏ. Một chấm trắng giữa biển xanh mênh mông. Gió biển thổi tung những lọn tóc vốn luôn gọn gàng của anh, chiếc áo sơ mi linen phất phơ trong gió, khiến trông anh trẻ trung và phóng khoáng lạ thường.
"Đảo này là do bố tôi mua, ngôi nhà này là do tôi cho xây."
Tận mắt chứng kiến, cả khu vườn xanh mướt tầng tầng lớp lớp, ở giữa là căn biệt thự trắng muốt uy nghi. Lòng bàn tay tôi ướt đẫm, do dự nắm nhẹ vạt áo Lương Phong Miên.
Dưới nền trời xanh biếc, trước biệt thự là một vườn hồng trắng đang nở rộ. Hương thơm thuần khiết lan tỏa khắp không gian. Tôi như thể vừa đánh thức thứ tình cảm lãng mạn âm thầm giấu kín dưới vẻ ngoài lạnh lùng tựa băng giá của Lương Phong Miên.
Chúng tôi dậy sớm ra khơi câu cá, rồi ngủ trưa trên chiếc võng mắc trong vườn. Chiều tà, cùng nằm dài trên sofa trong phòng khách đọc sách. Ánh hoàng hôn cam đỏ nhuộm cả căn phòng, cả trang sách, cả rèm cửa trắng, và cả hai chúng tôi. Khuôn mặt anh được ánh sáng cuối ngày làm dịu dàng hẳn đi, đôi mắt màu hổ phách nhạt như được phủ một lớp lửa chiều nóng bỏng, chăm chú nhìn tôi không chớp mắt.
Rồi anh cầm tay tôi, từng ngón từng ngón một, anh hôn nhẹ lên từng đốt xương nhỏ xíu. Hơi thở ấm áp và đôi môi chai sần cứ mỗi lần chạm vào là khiến dòng điện chạy dọc khắp cơ thể tôi, run rẩy từng hồi. Tôi chuyển sang ngồi trên eo anh, cúi đầu ôm chầm lấy mặt anh, từng nụ hôn nhỏ rơi xuống má anh, khiến anh bật cười khẽ, rồi tôi nuốt trọn tiếng cười ấy bằng một nụ hôn sâu. Đôi mắt anh lấp lánh như vì sao đêm, anh khẽ hỏi trong tiếng thở: "Như vậy, em đã nghỉ ngơi đủ chưa?"
Chưa đủ đâu, phải thêm chút nữa mới được. Cảm giác gì đó đang dần sôi trào trong tôi.