Q7 – BỔN THẢO – CHƯƠNG 209: NẨY MẦM
Editor: Luna Wong
Một hồi đấu pháp kỳ quái, lấy rốt cuộc ai mô phỏng theo ai để khởi đầu, lấy ma triều mùi rượu đánh nhau làm quá trình, kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương. . .
Khụ khụ, không đúng, chắc là lưỡng bại câu thụy(2 bên đều ngủ) mới đúng.
Khi lấy được hai người không ngừng rót ý thơ vào, mực triều mùi rượu mênh mông cuộn trào mãnh liệt, sau cùng triệt để bạo phát, triệt để bao phủ toàn bộ ma thành, để tất cả mọi người say huân huân ngủ.
Mấy canh giờ sau, song phương cơ hồ là tỉnh lại trong cùng một lúc, Vô Tôn lão tổ miễn cưỡng tỉnh lại choáng váng đầu hoa mắt, tuy rằng nhãn thần nhìn Cố Thất Tuyệt đều đang bốc hỏa, nhưng bây giờ cả người bủn rủn linh khí không còn, chỉ có thể hận hận mang theo đám ma tu tạm thời rời đi.
Cố Thất Tuyệt này cũng không tốt đi nơi nào, vẫn là hữu khí vô lực nằm ở xe lăn, để Tôn Đóa chóng mặt và Nhạc Ngũ Âm đẩy, ở phụ cận tìm một lữ điếm ở, ma tu kinh doanh lữ điếm đã sớm chạy trối chết, đến tiền phòng cũng không có thu bọn họ.
Mấy ngày kế tiếp, Vô Tôn lão tổ phẫn nộ bùng nổ, tự nhiên liên tục mang theo ma tu tới khiêu chiến, bất quá kết quả mỗi lần cũng giống nhau, song phương đánh đến tất cả đều say khướt, sau đó đều tự quay về ngủ, người này cũng không thể làm gì được người kia.
“Buồn cười, buồn cười?” Có người nói mấy ngày nay trong phủ thành chủ, Vô Tôn lão tổ đã bạo nộ vô số lần, nhất là thấy bức họa tiên sư sau nhiều lần sử dụng từ từ ảm đạm, càng đau lòng đến chảy máu ——
“Bổn tôn chưởng quản ma thành mấy chục năm qua, chưa bao giờ gặp qua khuất nhục như vậy, hỗn trướng kia rốt cuộc lai lịch gì, vì sao có thể mô phỏng thần thông của bổn tôn, đến bức họa của tiên sư đều không đối phó được hắn?”
Không biết nên nói cái gì, một đám ma tu hai mặt nhìn nhau, đến cuối cùng rốt cục có người lau lau mồ hôi lạnh, thận trọng nói: “Lão tổ, có một loại khả năng, Cố Thất Tuyệt này thật là. . .”
Ầm!
Còn chưa kịp nói xong, một đạo điện quang huyết sắc gào thét đánh xuống, trực tiếp đánh cho hắn ngoài khét trong giòn.
Ở tất cả mọi người đeo vẻ mặt đồng tình, Vô Tôn lão tổ thu hồi đầu ngón tay còn đang bốc khói, đằng đằng sát khí lãnh đạm nói: “Đầu óc của ngươi đâu, tiên sư của bổn tôn chí ít cũng là nhân vật mấy ngàn năm, thử hỏi từ cổ chí kim có vị tu chân đại năng nào, có thể sống được mấy ngàn năm?”
Thực sự là vậy, một đám ma tu không thể không thừa nhận, tuy nói Doanh Châu giới có các vị đại năng tiền bối ẩn cư không ra, nhưng nghe nói tối đa bọn họ cũng chỉ là thọ gần nghìn năm, hơn nữa đến năm trăm năm sau, tướng mạo sẽ từ từ già yếu. . .
“Cho nên nói, hỗn trướng kia tự xưng sống mấy nghìn năm, các ngươi tin sao?” Vô Tôn lão tổ lần thứ hai hừ lạnh một tiếng, “Huống chi, nếu quả như thật là tiên sư của bổn tôn, hắn làm sao có thể phá giải không được mực triều mùi rượu của bổn tôn . . . Đừng nói cho bổn tôn biết, hắn ngủ say mấy nghìn năm tỉnh lại, hôm nay tu vi giảm đi, còn cần thời gian rất lâu để chậm rãi khôi phục.”
“Không sai, không sai, vẫn là lão tổ người anh minh a.” Một đám ma tu bừng tỉnh đại ngộ, “Nhưng đây lại có chút kỳ quái, nếu thằng nhãi kia là giả mạo, vì sao có thể mô phỏng thần thông của lão tổ người được chứ?”
“Hừ, chờ bổn tôn bắt giữ hắn xong, tự nhiên sẽ biết.” Vô Tôn lão tổ lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn phía vị trí lữ điếm, hơi nheo con ngươi có lửa cháy mạnh bên trong ——
“Hỗn trướng không biết sống chết, cũng dám từng lần từng lần khinh nhờn tiên sư của bổn tôn, để cho ngươi sống thêm mấy ngày nữa, chờ bổn tôn khôi phục tu vi, lại phát động ngũ hoang ma trận, nhất định phải để thần hồn ngươi . . .”
Hắt xì!
Noveltown.asia
Giờ khắc này, giống như là cảm giác được oán niệm của vị lão tổ nào đó, trong lữ điếm vắng vẻ hơn mười hơn dặm, Cố Thất Tuyệt đang tu sửa bồn hoa, đột nhiên không nhịn được hắt hơi một cái: “Trời sắp mưa sao? Bổn quân hình như lại có chút cảm mạo.”
“Có thể vị lão tổ kia đang nhớ ngươi?” Nhạc Ngũ Âm sơ xuất một cái phát ngay chân tướng, suy nghĩ một chút lại thật tò mò, “Đúng rồi, quân thượng, ngươi chỉnh lý bồn hoa để làm chi?”
“Trồng cái này a.” Cố Thất Tuyệt như không có chuyện gì xảy ra sờ tay vào ngực, lấy viên hạt giống thực vật mực quang hơi lóng lánh ra, sau đó ném vào trong đất bùn bồn hoa đã xới xong.
“Trồng cái này?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ mở to hai mắt, “Vấn đề là, sao chúng ta nhất định phải trồng ở chỗ này, ý của ta là, trên dưới ma thành hình như không phải quá hữu hảo với chúng ta, nếu chúng ta đã tìm được tàn trang, vì sao không trở về Thiên Nguyên thành để trồng?”
Không trả lời, Cố Thất Tuyệt chỉ là chỉ chỉ bồn hoa, sau đó ngồi chồm hổm ở chỗ đó nhìn.
Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt nháy nháy mắt, cũng chỉ có thể phối hợp với hắn ngồi xổm xuống, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm bồn hoa, vẫn nhìn, vẫn nhìn, vẫn nhìn. . .
Nửa khắc đồng hồ qua đi, không có gì cả phát sinh, Nhạc Ngũ Âm nhịn không được xoa xoa cái đầu gối đau nhức: “Quân thượng, hạt giống hình như không nẩy mầm nhanh đâu, bằng không chúng ta lại. . . Ai?”
Lời còn chưa dứt, trong bùn đất của bồn hoa, đột nhiên thì có một luồng xanh biếc nhỏ không thể tra xét, ở trong bùn đất dần hiện ra . . .
Hầu như đồng thời ở nơi này, chung quanh trong hư không, điện quang huyết sắc đột nhiên xuất hiện, dường như bị hấp dẫn vậy, tất cả đều hội tụ đến trên bùn đất trong bồn hoa.
Giống như là chiếm được linh khí tư nhuận, luồng xanh biếc hơi yếu kia, chợt bắt đầu từ từ lan tràn ra, chỉ một lát sau, liền thấy chồi nho nhỏ lục sắc, từ dưới đất trong bồn hoa chui lên, đồng thời chậm rãi từ từ sinh trưởng.
“Đây, đây là?” Nhạc Ngũ Âm nhìn nghẹn họng nhìn trân trối, lại đột nhiên phản ứng kịp, “Quân thượng, ngươi đang dùng ma khí của ma tu, để thôi động hạt giống này nẩy mầm sinh trưởng?”
“Đúng vậy.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực trả lời, “Hạt giống của Thảo Thảo, hình như rất mẫn cảm với ma khí, ta chỉ thử một chút, quả nhiên là như vậy.”
“Thảo nào, thảo nào quân thượng ngươi cố ý kinh động Ngũ Hoang Ma thành.” Nhạc Ngũ Âm rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi chính là muốn mượn dùng ma khí bọn họ chiến đấu tản mát ra, để hạt giống thực vật nẩy mầm. . .”
Tê!
Lời còn chưa dứt, trong hư không chung quanh, lần thứ hai có đại lượng huyết sắc điện quang xuất hiện, sau đó chỉ một cái chớp mắt qua đi, cũng đều hối nhập vào trong chời vừa mọc ra kia.
Noveltown.asia
Như là chiếm được đầy đủ chất dinh dưỡng, chồi run nhè nhẹ trong gió, bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sinh trưởng, chỉ một lát sau, dược thảo lục sắc đã cao được vài thước.
“Đây là dược thảo gì?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt nhìn dược thảo trước mắt, căn bản vô pháp nhận rõ ra chủng loại của nó, chẳng qua là cảm thấy, phiến lá của nó hình như rất đẹp, tản ra quang mang phỉ thúy trong suốt, phảng phất như dùng bảo thạch tạo hình mà thành.
“Ta cũng không biết.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, rồi lại nhẹ nhàng vươn tay, từ mặt trên của dược thảo này hái một miếng lá xanh.
Ngay sau đó, hắn từ trong lòng ngực lấy tàn trang của《 Bản Thảo Cương Mục 》ra, đặt phiến lá xanh trên tàn trang, sau đó ngay trong nháy mắt này, lá xanh đột nhiên giống như khối băng hòa tan, chuyển hóa thành chất lỏng màu phỉ thúy, tất cả đều dung nhập vào trong tàn trang.
Có được chất lỏng này, mực quang yếu ớt của tàn trang, đột nhiên trở nên chói mắt vài phần, ngay cả mấy hàng chữ viết không rõ không, dĩ nhiên cũng từ từ rõ ràng.
Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc nhìn, đột nhiên mở to hai mắt: “Ta hiểu rồi, quân thượng, nếu biện pháp sao chép《 Bản Thảo Cương Mục 》không thể thực hiện được, vậy một biện pháp khác để Thảo Thảo đại nhân thức tỉnh, chính là dùng dược thảo năm đó nàng trồng . . .”
“Nhưng còn chưa đủ.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Chỉ có một loại dược thảo, còn chưa đủ để Thảo Thảo tỉnh lại, chúng ta còn cần trồng càng nhiều dược thảo hơn, nói thí dụ như. . .”
“Nói thí dụ như?” Nhạc Ngũ Âm ngẩn người.
Không có trả lời ngay, Cố Thất Tuyệt cầm lấy tàn trang, nhẹ nhàng dán tại bên tai, giống như là như muốn nghe thanh âm của Thảo Thảo, còn rất phối hợp gật đầu.
Sau một lát, hắn như có điều suy nghĩ một chút, lại thong thả quay đầu, nhìn phía sơn dã mang mang ngoài ma thành, sau giờ ngọ bầu trời dần dần hôn ám, chẳng biết lúc nào, mưa phùn đã rơi vào sơn dã, hội tụ thành mưa bụi, bao phủ toàn bộ ma thành ở bên trong ——
“Bất quá trước đó, hình như có chuyện phải làm. . .”