Thư Linh Ký

Chương 5: Q1 - THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG -CHƯƠNG 4: BÁC KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI MÀ LÀM MỘT CHIẾC XE TỐT

Q1 – THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG -CHƯƠNG 4: BÁC KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI MÀ LÀM MỘT CHIẾC XE TỐT
Editor: Luna Huang
Sáng sớm Bạch Cốt sơn, cơn lốc kiếm quang nuốt chửng hết tất cả u ám bụi mù vạn vật!
Nhưng một cách không ngờ, trong cơn lốc cuồng bạo này, hồng quang chói mắt lại phóng lên cao, ngạnh sinh sinh chém đứt bụi mù khắp bầu trời lao ra Bạch Cốt sơn, bỏ chạy về hướng đông nam.
Trên thực tế, nếu như tỉ mỉ phân biệt liền sẽ phát hiện trong đạo hồng quang chói mắt này là một tuấn mã cao tốc bôn ba kỳ lạ, thân thể thuần trắng như tuyết, lại có đuôi đen kịt, trên trán sinh ra một sừng xích sắc, hồng quang chính là từ bộc phát từ trong một sừng xích sắc chỉ dẫn nó chạy ra khỏi cơn lốc kiếm quang…
Không chỉ có như vậy, tốc độ chạy trốn tuấn mã tuấn mã một thân trắng đuôi đen một sừng kia dùng nhanh như điện chớp để hình dung đều còn chưa đủ, chính là trong nháy mắt, nó đã thế như sấm sét xông qua mấy trăm trượng, ném lại cơn lốc kiếm quang u ám ở phía sau ăn đất!
Dĩ nhiên, trong phập phồng xóc nảy kịch liệt như vậy, Nhạc Ngũ Âm chưa ngồi qua mấy lần ngựa, trực tiếp kinh hô một tiếng, ngã vào ôm ấp của Cố Thất Tuyệt, chỉ có thể nắm thật chặt cẩm bào không buông tay.
Cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, nhìn cảnh vật trái phải hai bên điên cuồng rút lui cảm thụ được cuồng phong gào thét bên tai, nàng mở to hai mắt sửng sốt nửa ngày thật vất vả mới miễn cưỡng phản ứng kịp: “Chờ một chút, chờ một chút, ngựa này ở đâu ra?”
“Ngươi mới là ngựa, cả nhà các ngươi đều là ngựa.” Con ngựa trắng một sừng đuôi đen đang cuồn cuộn đột nhiên quay đầu, trừng một đôi mắt rất nhân tính hóa, “Cô nãi nãi là Bác, Bác hiểu không, quên đi, nói phỏng chừng cũng không hiểu, không học thức thật là đáng sợ!”
Cái quỷ gì, Nhạc Ngũ Âm mở to hai mắt sỏa hồ hồ, thầm nghĩ ta đây là bị một con ngựa xem thường rồi, ngẩn người tiến đến bên tai Cố Thất Tuyệt nhỏ giọng nói: “Đại lão, ngựa này là ở đâu ra?”
“Xé.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời.

“Xé.” Nhạc Ngũ Âm mờ mịt.
“Đúng vậy, xé từ 《Sơn Hải Kinh》.” Từ trong lòng ngực Cố Thất Tuyệt móc ra một trang sách nhiều nếp nhăn, mặt trên thật là có một bức vẽ dị thú một sừng thân trắng đuôi đen, giống như đúc với con tuấn mã trước mắt này.
“Xé từ《Sơn Hải Kinh》?” Nhạc Ngũ Âm mờ mịt tiếp nhận trang sách, theo bản năng đọc lên văn tự bên trên ——
“Trong khúc chi sơn, có thú yên, kỳ trạng như ngựa mà thân trắng đuôi đen, một sừng, răng nanh cùng móng, âm thanh như tiếng trống, tên Bác, ăn hổ báo, có thể ngự binh…”
“Chính là như vậy.” Cố Thất Tuyệt mạn bất kinh tâm nâng cằm, “Năm đó bổn quân uống nhiều, muốn tìm một con ngựa thay để khỏi phải đi bộ, liền xé một tờ trong《Sơn Hải Kinh》, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Bác cũng là thư linh, một trong những thư linh của《Sơn Hải Kinh》.”
“Còn dám nói?” Tuấn mã một sừng thân trắng đuôi đen được gọi là Bác, tức giận quay đầu phun, “Cô nãi nãi ở《Sơn Hải Kinh》 thật tốt, bị xe ra xong còn phải cho ngươi cưỡi!”
“Nhưng mà…” Cố Thất Tuyệt khe khẽ thở dài, “Cũng chính bởi vì ta xé ngưa xuống nên ngươi mới có thể lưu ở bên cạnh ta, không triệt để tiêu tán giống bọn họ một dạng…”
Trầm mặc, Bác nguyên bản nổi giận đùng đùng Bác, vào thời khắc này đột nhiên trầm mặc, nguyên dã chấn động lúc này chỉ còn lại có tiếng oanh minh của gót sắt, ngay cả cuồng phong cũng tựa hồ tiêu thất. . .
“Quấy rối một chút.” Nhạc Ngũ Âm nghe đến sắp hôn mê nhịn không được thận trọng giơ tay lên, “Ta không hiểu các ngươi đang nói về cái gì cho lắm, thế nhưng, hình như những tên phía sau kia sắp đuổi kịp rồi?”
Thật đúng là như vậy, bởi vì bọn họ nói thả chậm tốc độ, đám Toàn Phong tặc hậu phương lần thứ hai đuổi tới!
Bị triệt để chọc giận, mấy trăm đạo kiếm quang u ám gào thét mà đến, khí lưu kích động cuồn cuộn cát bay đá chạy, hội tụ thành cơn lốc che trời lấp đất nổ vang mà đến, trong hạch tâm cơn lốc, độc nhãn hung hán bạo ngược, ma đầu phía sau hiện ra dữ tợn ——

Vọng Thư Uyển
“Kiến hôi, dám đả thương bộ chúng Toàn Phong tặc ta, hôm nay liền muốn bọn ngươi thần hồn câu diệt!”
“Diệt đại gia ngươi!” Không đợi Cố Thất Tuyệt mở miệng, Bác chính căm tức quay đầu, trực tiếp phun, “Lớn lên giống đầu heo, còn chỉ có một mắt, trang đại ma vương diệt thế cái gì, sách sách sách, đến ma đầu kia đều là cầu xin rửa chân cho người ta đi?”
“Lợi hại!” Nhạc Ngũ Âm nghe được túc nhiên khởi kính, thầm nghĩ công lực cãi nhau của con quái mã này chí ít cũng có mấy trăm năm tu vi a.
“Bình thường a.” Cố Thất Tuyệt trái lại rất bình tĩnh, “Năm đó ở trong Linh Thư cung, nếu nói riêng về chiêu cãi nhau, Bác có thể một địch ba trăm còn có thể rảnh rỗi ăn cỏ nữa. . .”
Trên thực tế, độc nhãn hung hán giữa không trung đã biệt khuất đến đầy mặt đỏ bừng, cả người run rẩy nửa ngày, rốt cục điên cuồng rít gào một tiếng: “Giết nó, giết nó, phải đích thân lột da của nó!”
Oanh!
Trong tiếng gầm gừ, mấy trăm Toàn Phong tặc thôi động kiếm quang u ám dường như cuồng phong mưa rào đáp xuống, cơn lốc cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt quét ngang tất cả mà qua, nghiền tất cả cây cối dọc đường thành mảnh nhỏ.
“Ngu ngốc!” Bác đảo cặp mắt trắng dã, lại nhìn Nhạc Ngũ Âm vẫn còn túc nhiên khởi kính một chút, “Các ngươi nắm chặt, cô nãi nãi muốn dự nhiệt cấp một”
“Cái gì cấp một?” Nhạc Ngũ Âm theo bản năng ôm chặt Cố Thất Tuyệt.

Phanh!
Còn chưa kịp nói xong, quán tính thật lớn xông tới mặt, trực tiếp để cho nàng lần thứ hai ngã vào trong lòng Cố Thất Tuyệt.
Cảnh vật trái phải hai bên điên cuồng rút lui, liền thấy Bác vẫn còn phun một tiếng, bốn vó hóa thành hư ảnh đánh lên cánh đồng hoang vu trên mặt đất văng lên một chút hỏa tinh xích hồng, trong nháy lao ra mấy trăm trượng, ngạnh sinh sinh bỏ xa cơn lốc kiếm quang u ám.
“Nếu nói cấp một, là thuật ngữ chuyên dụng bản thân Bác phát minh.” Cố Thất Tuyệt nhìn quen không thất kỳ quái chậm rì rì giải thích, “Còn nhớ rõ ta nói qua 《Khí Xa Tu Lý Cơ Sở Sách》không? Nàng cũng xem qua quyển thư tịch thượng cổ kia, sau đó phân chia tốc độ của mình. . . Lý giải một chút, đầu óc của nàng có lỗ hỏng.”
Uy uy uy, nếu nói đến ai khác đầu óc có lỗ hỏng, trước tiên nên nhìn thẳng bản thân được không?
Nhạc Ngũ Âm nhịn không được nhỏ giọng thầm thì, thầm nghĩ ngân gia có thể chất đặc thù gì sao, trong ngày này có thể gặp được hai người bị bệnh thần kinh?
Được rồi, đầu óc có lỗ hỏng thì đầu có có lỗ hỏng, tốc độ cấp một của Bác vẫn là rất kinh người, gần một cái chớp mắt, đã để Toàn Phong tặc chỉ có thể theo ở phía sau ăn bụi.
“Kiến hôi!” Độc nhãn hung hán phẫn nộ đến co quắp chợt cắn chóp lưỡi.
Kèm theo một ngụm máu huyết phun ra, phía sau trường hào thê lương ma đầu huyễn của hắn, cuồn cuộn nổi lên hơn mười đạo kiếm quang u ám, đón gió hóa thành một đạo ma kiếm đen kịt như lôi đình gào thét bắn ra!
“Cẩn thận!” Nhạc Ngũ Âm không kiềm hãm được nắm chặt Cố Thất Tuyệt.
“Không có việc gì.” Cố Thất Tuyệt tiện tay vỗ vỗ lưng ngựa, “Nên đến cấp hai rồi.”
Không cần nhắc nhở, trong cuồn cuộn Bác quay đầu, nhìn thoáng qua ma đen kịt càng đuổi càng gần rất khinh thường ha hả một tiếng.

Trong sát na, trong đôi mắt nàng dấy lên lửa cháy mạnh xích hồng, thân ngân bạch lần thứ hai cuồng bạo gia tốc, tốc độ hung mãnh đến khó có thể tin, phảng phất đến không khí đều bị ngạnh sinh sinh vỡ ra.
Giờ khắc này, từ trên cao quan sát xuống phía dưới, Bác nhanh như điện chớp đã triệt để hóa thành một đạo xích quang, ma kiếm đen kịt phía sau đem hết toàn lực đuổi theo, ban đầu còn có thể kéo gần một chút rất nhanh thì rơi vào trạng thái giằng co, sau một lúc lâu nữa, chỉ có thể nhìn cự ly không ngừng bị kéo ra. . .
Tuyệt vọng, mấy trăm tên Toàn Phong tặc đuổi theo đều tuyệt vọng, độc nhãn hung hán nhìn ma kiếm đen kịt từ từ mất đi linh tính phẫn nộ đến cả khuôn mặt đều ở nữu khúc biến hình: “Kiến hôi chết tiệt, sau khi bắt được các ngươi, nhất định phải chính tay đem bọn ngươi. . .”
“Trước hết, nếu như ngươi có thể đuổi kịp chúng ta.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực trả lời.
Khanh khách lạc, độc nhãn hung hán nghiến răng nghiến lợi, gian nan nhịn một búng máu xuống không phun ra ngoài, chỉ là mấy hơi thở qua đi, chờ hắn lơ đãng ngẩng đầu, ngắm thấy cảnh trí phía trước thì đột nhiên vui mừng quá đỗi ——
Chẳng biết lúc nào, đầu cùng cánh đồng hoang vu phía trước dĩ nhiên xuất hiện một vách núi cao tới vài trăm thước chận lại, đồng thời kéo dài hầu như hoàn toàn chặn lối đi, thay lời khác mà nói, dù cho tốc độ của Bác kinh người như thế nào đi nữa đến nơi này cũng chỉ có thể đi đường vòng, mà cứ như vậy. . .
“Giết bọn họ!” Độc nhãn hung hán điên cuồng nhe răng cười, cơn lốc kiếm quang u ám ầm ầm một tiếng, cùng hung cực ác cuốn tới.
“Không học thức thật là đáng sợ.” Bác rất cảm khái quay đầu dùng cái loại ánh mắt tràn ngập đồng tình này nhìn một đám Toàn Phong tặc phía sau một chút ——
“Tiểu nựu mới tới, nắm chặt, cô nãi nãi phải mở. . .cấp thủ động rồi!”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
haha, một đám người bị con ngựa chửi không học thức, đúng là chơi chung với mấy đứa học thức quá cũng rất đáng sợ, sẽ luôn ở trạng thái thường xuyên bị chúng nó xem thường.
Mọi người nhớ click quảng cáo ủng hộ ad nhé


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất