“Nàng lần đầu tiên đến bi tháp sao?” Đột nhiên có nam nhân ở
sau lưng nàng hỏi.
Không nghe được động tĩnh của đám người Tống ma ma, bỗng
nhiên Thập Nhất Nương giật mình, đột nhiên xoay người, đã lui về phía sau ba, bốn
bước.
“Ngài dọa người, hù chết người khác mà.” Nàng nhìn Từ Lệnh
Nghi mặc cẩm y màu xanh ngọc xen hoa văn sắc tím đậm, thở ra thật dài. “Sao Hầu
gia bước đi giống như mèo vậy.” Lại nhìn bốn phía xung quanh, đã không thấy
bóng dáng gã sai vặt, Tống ma ma cùng Hổ Phách đứng ở bên cạnh rừng trúc phía
xa xa.
Có lẽ thấy người tới là Từ Lệnh Nghi, cho nên không có lên
tiếng sao?
“Hầu gia đến đây lúc nào?”
Từ Lệnh Nghi nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng, có chút không giải
thích được. Ngạc nhiên nói: “Ở trong chùa này cũng không có người khác….”
Thập Nhất Nương sẵng giọng: “Chính là bởi vì không có người
khác, chợt có giọng nói của nam tử, có thể nào không khiến cho người ta hoảng sợ
hay sao.
Từ Lệnh Nghi cười cười áy náy.
Liễu Đồng Tri đến muốn cáo từ mà càng nói càng không ngừng, thế cho
nên so với thời gian hắn dự định chậm chút ít. Vội vã chạy tới, xa xa đã nhìn
thấy Thập Nhất Nương đứng ở trước bia đá quan sát chữ trên tấm bia đá, thỉnh
thoảng còn duỗi ngón tay ra khoa tay múa chân hai cái.
Thấy bộ dáng chăm chú của Thập Nhất Nương, hắn cố ý bảo đám
người Tống ma ma không nên quấy rầy, rón rén đi qua đây.
Lúc này đang là xế chiều mùa thu, ánh nắng chiếu lên chiếc
lược thủy ngọc cài ở giữa mái tóc của nàng lấp lánh lúc ẩn lúc hiện những tia
sáng nhỏ chói mắt, ánh lên khuôn mặt như bạch ngọc của nàng. Lông mày đen dài,
một đôi mắt lung linh tràn đầy màu sắc, giống như có thể hút linh hồn người
khác, khiến hắn không kìm được mà phải đứng im ngắm nhìn.
Thấy nàng mặc một bộ y phục áo trắng thêu hoa xanh nhạt, váy
lụa Tương Giang xanh nhạt, nghiêng đầu quan sát chữ trên tấm bia đá kia. Một
lát nhíu mày, một lát mặt giãn ra, trong miệng còn lẩm nhẩm đọc ” không có vô
minh, cũng không có cái hết vô minh”,
“không già chết, cũng không có cái hết già chết”(*)… Bộ dáng hết sức
đáng yêu. Bèn đứng ở một bên đợi nàng. Ai biết được nàng ấy đọc xong nửa bộ “Tâm Kinh”, lại bắt đầu từ từ ngẩng đầu lên
nhìn, thật giống như chưa từng thấy qua, không khỏi hỏi một câu, lại chưa từng
nghĩ khiến nàng sợ hết hồn.
(*) xem lại bản dịch phía trên.
Mà Thập Nhất Nương nghĩ tới Từ Lệnh Nghi bên kia có khách
còn hẹn nàng đến một chỗ vắng vẻ để gặp
mặt, lại cho đám người Tống ma ma đứng xa, đi thẳng vào vấn đề chính hỏi: “Hầu
gia tìm thiếp tới có chuyện gì quan trọng sao?”
Từ Lệnh Nghi nghe xong vẻ mặt ngưng lại, một lát sau mới
nói: “Cũng không có chuyện gì đặc biệt.”
Tốc độ nói chuyện của Từ Lệnh Nghi chậm chạp so với bình thường,
giọng nói mang theo mấy phần do dự, lộ ra rất trịnh trọng. Vẻ mặt Thập Nhất
Nương nghiêm túc, nín thở lắng nghe.
“Nàng không phải là cùng Thái phu nhân Cam gia có quan hệ rất
tốt sao?” Từ Lệnh Nghi chậm chạp nói, “Ta nghe người ta nói, Trung Cần Bá cùng
người của Cung gia là Bán Đường muốn chung vốn làm ăn vận chuyển hàng hải…”
Cung gia? Vẫn luôn cùng Văn gia bất hòa, Bán Đường nhà họ Cung - một trong tứ đại thương nhân? Thập Nhất
Nương hơi ngẩn ra, bên tai lại truyền đến giọng nói dần trong trẻo của Từ Lệnh
Nghi.
“Cung gia năm đó dùng hết thủ đoạn mới đưa nữ nhi đến Tương
gia ở Kiến An, vốn hi vọng dựa lưng vào đại thụ để hóng mát, ai ngờ hai đời
Tương gia không có ra Tiến sĩ, vừa lúc ở Phúc Kiến bị Tĩnh An Hầu áp chế, đã sớm
không còn như năm đó.” Hắn từ từ xoay người, bước xuống đài.
Thập Nhất Nương vội vàng đuổi theo.
“Cung gia lại không thể trắng trợn thay đổi quy chế. Mấy năm
qua cuộc sống cũng không tốt lắm. Vừa nghe nói Tương gia cùng Cam gia kết thành
quan hệ thông gia xong, bèn trăm phương ngàn kế lôi Cam gia vào.”
Đang nói chuyện, Từ Lệnh Nghi tùy ý rẽ vào một con đường nhỏ
trong rừng trúc.
“Làm ăn bằng hải vận(*) lợi nhuận lớn, nhưng nguy hiểm cũng
lớn, trong đó còn phải có rất nhiều bí quyết, Cung gia kia cũng không phải là
gia tộc đầu tiên làm cái này. Có lẽ nàng nên bớt chút thời gian nhắc nhở Cam
thái phu nhân một câu, bảo Trung Cần Bá có một số việc vẫn là cần có ánh mắt thật
tốt.”
(*) vận chuyển hàng hóa bằng đường biển.
Hai bên rừng trúc cao lớn rậm rạp, trúc lớn trúc nhỏ chen
chúc hỗn tạp vào nhau, có cây trúc to như miệng chén, lại có cây nhỏ như cây
bút viết, chen chúc chen chúc nhốn nháo, cành lá xòe ra, sức sống dồi dào.
Nhưng Thập Nhất Nương lại không có tâm trạng thưởng thức.
Từ Lệnh Nghi cũng không phải là người nghe gió liền xem là
mưa (*), cũng sớm không còn bản tính thiếu niên huyết khí phương cương một lời
nói không hợp liền rút đao khiêu chiến. Hắn trịnh trọng đem chuyện lạ mà hẹn
mình đến chỗ này để nói như vậy, mặt dù giọng nói lộ ra có vẻ hời hợt, chỉ sợ
chuyện này chút ít cũng hung ác vạn phần.
(*)Xuất phát từ lời thoại trong “Kim Bình Mai từ thoại”,hồi
thứ 42, đoạn Lan Lăng cười nói: “Không phải Phong Nhi, thì chính là Vũ Nhi”.
Về sau được dùng để ám chỉ người mới nghe những lời đồn đại
đã cho là sự thật.
Thập Nhất Nương nghiêm túc lắng nghe.
“Hiện tại Cung gia vội vã muốn giao hảo với Cam gia, cũng là
muốn mượn cái danh tiếng của phủ Trung Cần Bá, vì không muốn Trung Cần Bá phải
lo lắng cùng làm ăn với Cung gia không thành. Chỉ nói đến cổ phần danh nghĩa(*)
chứ không nói ra tiền vốn. Tình nguyện tiền lãi ít một chút, cũng không thể
quăng cự kim xuống. Tránh cho bị thương gân động cốt(**).”
[(*) nghĩa là cổ phần không cần góp vốn mà vẫn được chia lãi
(**) Cự kim: món tiền
lớn. Nghĩa bóng: chỉ những người tai to mặt lớn, có tiếng nói, nhiều tiền….
Ở đây chỉ Cung gia vì muốn giao hảo làm ăn với Trung Cần Bá
thành công mà tình nguyện bỏ ra vốn, tiền thu về có thể ít hơn nhưng không thể
làm mất lòng Trung Cần Bá (Cự Kim).
Nha môn bát tự mở, có tiền hay không có tiền cũng không phải
ai cũng có thể vào được. Tuy Cam gia có địa vị cao quý bởi hay nói chuyện công
bằng, nhưng một khi phát sinh kiện cáo cũng làm cho bọn họ tổn thương nặng nề,
vĩnh viễn không bằng bề ngoài vẻ vang
như thế. Trung Cần Bá thấy lợi tối mắt, làm ra phán đoán sai lầm là hoàn
toàn có thể có. Nếu như có điều sơ suất, chỉ sợ từ đó không gượng dậy nổi.
Tuổi của Cam thái phu nhân cũng không lớn lắm(*), tỷ ấy còn
phải dựa vào Trung Cần Bá để tỷ ấy dưỡng già, chăm sóc lo ma chay cho người
thân.
(*) Bởi Cam thái phu nhân không lớn hơn tuổi của Thập Nhất
Nương là bao nên Cam thái phu nhân bảo Thập Nhất Nương gọi nàng ấy là tỷ tỷ ^^.
Thập Nhất Nương không khỏi có chút nôn nóng: “Ngày mai
thiếp sẽ đi Cam gia, vừa lúc đem lễ chuẩn bị tiết Trung thu tặng cho Cam thái
phu nhân.” Lại nghĩ tới quan hệ của Trung Cần Bá cùng Cam thái phu nhân, bất
đắc dĩ nói, “Cũng không biết Trung Cần Bá có thể nghe khuyến cáo của Cam
thái phu nhân hay không?...”
Cũng không thể nói đây là do Từ Lệnh Nghi nói!
Dù sao thì đây cũng là việc nhà Cam gia, Trung Cần Bá lại là
tân chủ nhân, chính là lúc lập uy. Nghĩ thông thì tốt, nếu nghĩ không ra, chỉ sợ
còn có thể trách Từ Lệnh Nghi quản quá nhiều, thậm chí trong lòng muốn nổi lên
ý nghịch phản (làm trái lời/đối đầu), một mực muốn quăng món tiền lớn đồng ý
cùng Cung gia làm chuyện làm ăn này để cho Vĩnh Bình Hầu ngươi xem một chút
cũng nên...
Nàng hỏi Từ Lệnh Nghi: “Chuyện này, còn có ai biết?”
”Người nên biết không nhiều.” Hai người từ từ đi dạo
trên con đường nhỏ trong rừng. “Ta cũng là trong lúc vô tình mới biết được.”
Khu gia ở Phúc Kiến, Từ Lệnh Nghi vẫn luôn rất chú ý đến động
tĩnh của Khu gia. Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Là từ Tương gia bên kia
sao?”
Từ Lệnh Nghi gật đầu.
Thập Nhất Nương thương lượng với hắn: “Ca ca của Cam
thái phu nhân có thể biết hay không?”
Bất kể nói thế nào ca ca của Cam thái phu nhân cũng là cậu của
Trung Cần Bá, ông ta chú ý đến việc của Cam gia là danh chính ngôn thuận.
Từ Lệnh Nghi nói: “ Những thứ này nàng cũng không cần
vượt quá phận làm thay. Cam thái phu nhân hẳn là có thể xử lý tốt!”
Cũng đúng! Dù sao Cam thái phu nhân làm phu nhân Bá gia nhiều
năm như vậy, coi như tỷ ấy nhất thời không có chút ý, còn có ca ca nhà mẹ đẻ có
thể thương lượng.Bản thân cứ nghĩ đến hình dáng một thân váy xanh nhạt tịch mịch
của tỷ ấy, lại cảm thấy tỷ ấy đang băn khoăn do dự không biết dựa vào đâu.
”Là thiếp quá lo lắng rồi.” Nghĩ thông suốt, Thập
Nhất Nương buông lỏng một hơi.
Từ Lệnh Nghi nghe vậy khẽ gật đầu, không hề nói thêm gì nữa.
Trúc xanh xung quanh đong đưa, va chạm tạo tiếng vang.
Hai người lặng yên đi một đoạn đường.
Thập Nhất Nương nghĩ tới đám người Thái phu nhân còn đang ở
trong sương phòng, nhưng không biết đường này thông đến nơi nào, bước đi không
khỏi dần có chút chần chờ. Lại nghe thấy Từ Lệnh Nghi hỏi nàng: “Mới vừa rồi
ta nhìn dáng vẻ của nàng, hình như là lần đầu tiên nhìn thấy bi tháp?” Sau
đó không đợi Thập Nhất Nương trả lời, lại nói, “Có người đề cử bi này là lối
viết chữ Thảo(1) đệ nhất. Còn lấy "Quái thạch bôn thu giản, hàn đằng quải cổ
tùng"(2) tới khen, khiến cho văn nhân sĩ tử tới chùa Hộ Quốc cũng muốn đến tham
quan học tập một phen. Nàng cảm thấy thế nào?”
”Thiếp không có tập qua lối viết thảo, không hiểu lắm
những thứ này.” Thập Nhất Nương cười nói, “Nhưng mà chữ này nét rơi
nhàn nhã, lúc hành bút lại có lực, đúng là tác phẩm xuất sắc khó có được.”
Nói xong, nàng dừng lại một chút, lại nói: “Nhưng mà, dùng lối viết thảo
viết "Tâm Kinh", cảm giác, có chút kỳ quái.”
Từ Lệnh Nghi nghe vậy khẽ cười.
”Cho nên lúc tấm bia đá này được khai quật đã có nhiều
lời đồn đại, nói đây là chùa Hộ Quốc vì lấy lòng mọi người mà làm hành động
kinh hãi thế tục.”
Lúc nào cũng có chuyện như vậy!
Thập Nhất Nương tươi cười
Từ Lệnh Nghi lại hỏi nàng: “Nàng phỏng theo bản mẫu của
ai vậy? Nét chữ rất phóng khoáng?”
Khi đó Thập Nhất Nương luyện thư pháp chẳng qua muốn làm người
có một sở trường tinh thông, sau đó viết được cũng có chút hứng thú, mới một đường
kiên trì. Ấy vậy mà ở bên trong mắt người chân chính biết thư pháp, lại thành
điểm tự nhiên, tùy ý, không trói buộc trong khuôn mẫu, rất đáng học hỏi.
”Đầu tiên là phỏng theo Âu Dương Tuân.(1)” Nàng cười
nói, “Sau phỏng theo Liễu Công Quyền (2). Thích nhất là thư pháp của cha
con Vương Hi Chi, Vương Hiến Chi.(3)”
Từ Lệnh Nghi hơi có chút kinh ngạc: “Làm sao không thấy
Nhan Chân Khanh?(4)”
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Cách tập viết chữ được phân làm lớn, vừa, nhỏ, thể chữ Nhan
viết chững chạc, nét chữ mạnh mẽ, học chữ của ông ấy, có thể phóng đại, phàm là
chữ viết to, đều có thể phỏng theo chữ của ông ấy. Lúc ấy nàng cảm giác mình
chưa chắc cần dùng đến, cho nên chỉ xem loa qua một chút, cũng không có nghiêm
túc lại gần quan sát.
Nàng không thể làm gì khác hơn là hàm hồ nói: “Thiếp
thân cảm thấy chữ tiểu Khải cũng đẹp mắt!”
Có rất nhiều nữ nhân viết chữ to không tốt, cho nên chuyên
viết chữ tiểu Khải.
Trong đầu hiện lên ý nghĩ, Từ Lệnh Nghi nghĩ đến Thập Nhất
Nương nhìn như bình thường nhưng từ y phục đến đồ dùng của nàng khắp nơi lộ ra
sự độc đáo mới mẻ, khẽ mỉm cười.
Nàng không phải là viết không tốt, mà là không thích viết
sao?
”Trước ta tập viết chữ Nhan Chân Khanh.” Hắn không
khỏi nói, “Sau tập Chử Toại Lương, Chung Diêu, Triệu Tử Ngang, Mễ Phất, Nhị
Vương. Thích nhất Chử Toại Lương.”(*)
[(*)Các thư pháp gia nổi tiếng của Trung Quốc. Các bạn có thể
search google để hiểu thêm]
“Khó trách thiếp cảm thấy chữ Hầu gia đủ cương nhu, tư thái
uyển chuyển.” Thập Nhất Nương cười nói, “Nhìn dáng vẻ Hầu gia rất am hiểu lối
viết hành thảo.”
“Cũng tạm được!” Từ Lệnh Nghi khiêm tốn nói,” Khi ta còn bé
bướng bỉnh, thường trốn học. Phụ thân bèn mang ta đến chỗ Đặng tiên sinh, nhờ
ông ấy giảng giải cho ta về một chút việc tịch thu sao chép, lúc này mới dần dần
thu tâm. Tập viết cũng là đi theo Đặng tiên sinh mới dần có chút mặt mày, văn
chương mạch lạc.”
“Đặng tiên sinh?” Thập Nhất Nương ngạc nhiên nói, ” Đặng
Kính Chi tiên sinh sao?”
Từ Lệnh Nghi gật đầu.
“Nói như vậy, Hầu gia cùng Hoàng thượng là chung một thầy
giáo!” Thập Nhất Nương cảm thấy hứng thú, “Cho nên quen biết Thuận Vương, Chu đại
nhân từ nhỏ ạ.”
“Ừ!” Từ Lệnh Nghi cười nói: “Tuổi chúng ta cũng không sai biệt
lắm, Thuận vương vốn là ở chỗ Đặng tiên sinh, Sĩ Tranh là được Phúc Thành công
chúa dẫn đến xem ta học, viết chữ tiến bộ rất nhiều, sau đó mang chữ đi tặng.
Khi đó không hiểu chuyện. Ngày ngày ba người chúng ta ở chung một chỗ quậy phá,
có đôi khi bị Đặng tiên sinh bắt được rồi, thì phạt quỳ. Có một lần cung nữ bên
cạnh Ngô hoàng hậu đi đưa đồ cho Thái tử gia, nhìn thấy ba người chúng ta quỳ gối
ở giữa sân dưới ánh mặt trời gay gắt, sau khi trở về không biết tại sao lại nói
với Ngô hoàng hậu, Ngô hoàng hậu sai cung nữ kia len lén tặng cho chúng ta mỗi
người một cái quần lót vải bông ở đầu gối…” Hắn nói chuyện trước kia, trong vui
vẻ lại lộ ra vài phần thương cảm.
Là bởi vì đang nhớ lại Ngô hoàng hậu tự vẫn mà qua đời sao?
Thập Nhất Nương có chút thổn thức, đem cảm khái để ở trong
lòng, chỉ nghe Từ Lệnh Nghi nói.
Chúng ta mặc quần đầu gối có vải bông, đầu gối không đau,
nhưng nóng không chịu được. Thuận vương thỉnh thoảng lại vén vạt áo dài lên quạt
gió, kết quả bị Đặng tiên sinh phát hiện.”
Thập Nhất Nương nghĩ tới bộ dáng Thuận vương, bật cười “Hì”
một tiếng: “Sau đó thế nào ạ?”
“Bởi vì trên quần đầu gối kia có thêu hình rồng,” trong mắt
Từ Lệnh Nghi hiện lên tia sáng kỳ dị, “Đặng tiên sinh cứ một mực khẳng định chắc
chắn do nội thị của Thuận vương làm. Bèn đến chỗ lão vương gia bẩm báo…” Thập
Nhất Nương cười thản nhiên như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Từ Lệnh Nghi nhìn
thấy, lại nhặt một ít chuyện thú vị ngày trước kể cho nàng nghe. “Thuận vương ở
trên giường nằm ba tháng, sau khi trở về tìm chúng ta tính sổ. Sai nội thị chặn
ta cùng Sĩ Tranh ở trên đường sau khi tan học….”
Có gã sai vặt xuất hiện ở đầu rừng trúc, khuôn mặt lo lắng
nhìn bọn họ chà tay dậm chân.
Dư quang khóe mắt của Từ Lệnh Nghi liếc qua, không để ý đến,
tiếp tục cùng Thập Nhất Nương nói tiếp chuyện: “..Ta cùng nội thị đánh nhau, Sĩ
Tranh bỏ chạy đến chỗ Ngô hoàng hậu tố cáo…”
Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi chậm rãi nói, nụ cười
ngưng lại.