“Nụ hoa rất nhỏ ” Quý Đình tức phụ nơm nớp lo sợ giải thích.”Lại kẹp ở những chiếc lá, liếc mắt nhìn thoáng thì sẽ thấy không được. Tháng ba
tháng tư đang lúc nó nở hoa. Nên sẽ tỏa ra mùi thơm như hoa lan. Cho nên cố ý ở trước sau phòng viện trồng nhiều thêm chút ít.” Vừa nói chuyện,
vừa tựa như cầu trợ nhìn Thập Nhất Nương một cái, “Không chỉ có trồng
trong nhà của phu nhân. Mà ngay cả Thái phu nhân bên kia. Cũng có trồng
chút ít.”
Đầu sỏ gây tội để cho Thập Nhất Nương nôn mửa không ngừng thì ra là
mấy dò hoa phong lan được trồng ở trong viện. Người nào mà biết Thập
Nhất Nương sau khi mang thai lại đối với mùi hương hoa lan đặc biệt nhạy cảm đây.
Cỏ này là trồng vào lúc lập xuân. Khi đó Thập Nhất Nương còn không có dấu hiệu mang thai.
Thái phu nhân ở trong lòng suy nghĩ đến đây. Thì thở phào nhẹ nhỏm.
Phân phó Quý Đình tức phụ: “Hoa hoa thảo thảo chung quanh nhà đều dọn
dẹp một lần, những thứ đồ ngổn ngang kia sau này cũng đừng trồng nữa.”
Quý Đình tức phụ hết sức lo sợ mà lui xuống.
Cầu xin Lục Vân tiễn nàng ra cửa: “Cô nương. Không biết là người
nào phát hiện phong lan này? Trước mắt chuyện cần gấp nhất là phải đem
phong lan này nhổ đi. Mắt thấy đã xế chiều, chỉ dựa vào mấy bà Tử mới
chúng ta làm, thì hôm nay khẳng định sẽ làm không xong. Cầu xin cô
nương trước đem cái người này cho ta mượn sử dụng.” Vừa nói vừa khom
gối hành lễ cho Lục Vân, “Đại ơn đại đức của cô nương, qua mấy ngày bận rộn này xong ta sẽ hồi báo.”
“Nhìn chị dâu nói chuyện kia.” Lục Vân cười nói.”Đều là chuyện của
phu nhân, nói chuyện đại ân đại đức gì. Chẳng qua là chuyện điều ra nha
hoàn nhổ hoa, phải được Hổ Phách tỷ tỷ gật đầu mới được. Chị dâu chờ một lát, ta sẽ đi hỏi Hổ Phách tỷ tỷ.”Nói chuyện xong. Vừa muốn xoay người, thì bức rèm của phòng khách được vén lên. Ngọc Bản đang đi ra.
“Lục Vân tỷ tỷ, Thái phu nhân hỏi, là ai phát hiện ra phong lan, gọi đi vào nói chuyện.”
Lục đi cười đáp một tiếng. Hướng mấy nha hoàn đang đứng ở bên cạnh hô lên”Song Châu”.
Một đứa, tiểu nha hoàn tám tuổi chạy tới.
Lục Vân chỉ Ngọc Bản: “Đây là Ngọc Bản tỷ tỷ hầu hạ bên người Thái
phu nhân. Phụng lệnh của Thái phu nhân gọi ngươi đi nói chuyện.”
Nghe xong tiểu nha hoàn Song Châu nhút nhát đi vào theo.
Thái phu nhân thấy này tiểu nha hoàn này lớn lên trắng tinh. Gầy teo
nho nhỏ, nhưng đôi mắt cũng rất linh hoạt, liền cười kéo tay nàng ra.
Đút mấy khối đường cho nàng. Thân thiết hỏi nàng tên gọi là gì. Bao lớn, cha mẹ đều ở phủ làm những thứ gì, lúc nào vào phủ. Trước kia là người
hầu ở đâu......
Song Châu mặc dù khẩn trương. Nhưng cũng mồm miệng lanh lợi.
Nói nhà nàng là người hầu trong phủ. Cha và mẹ đều ở thôn trang làm
việc, là Bạch tổng quản giới thiệu vào phủ. Thái phu nhân có chút ngoài ý muốn. Tò mò hỏi nàng: “Làm sao ngươi biết phong lan này?”
Song Châu nói: “Ta ở trang thường hay cắt cỏ dại. Đây không phải là
cỏ xanh.” Thái phu nhân nghe ha hả cười lên, ngoảnh đầu nói với Thập
Nhất Nương: “Đứa bé này của con. Mặc dù nghịch ngợm. Nhưng cũng là người có phúc khí. Con nói xem, chúng ta đầy sân. Có mấy người nha hoàn biết
cái gì là cỏ xanh, cái gì là phong lan. Vậy mà cũng để cho con gặp
được.”
Từ Lệnh Nghi trở lại nghe nói thế thì ha hả cười, vuốt ve cái trán
của Thập Nhất Nương: “Ta đoán nhất định là nữ nhi. Bằng không. Làm sao mà nũng nịu như vậy.”
Thập Nhất Nương nửa nằm ở nghênh gối trên đại kháng gần cửa sổ.
Nghiêng đầu là có thể xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy nhóm nha hoàn, bà Tử nhanh như mèo ở trước phòng nhổ ra phong lan.
Nàng nghĩ đến Thái phu nhân một phen hưng sư động chúng, sắc mặt khẽ
hồng. Không được tự nhiên mà dời đi đề tài. Hỏi Từ Tự Truân đứng ở một
bên: “Ngày mai còn phải đi trong miếu sao?”
Từ Tự Truân nói: “Sư phụ nói. Có thể không đi. Nhưng con lại muốn đi.”
Mẫu tử là thiên liêng, không thể nào cắt được quan hệ huyết thống.
Thập Nhất Nương gật đầu. Ôn nhu nói: “Vậy con đi xuống nghỉ ngơi đi. ngày mai sáng sớm còn phải thức dậy.”
Từ Tự Truân khom mình hành lễ, lui xuống.
Mới ra khỏi sân của Thập Nhất Nương, liền có tiểu nha hoàn chạy tới:
“Tứ thiếu gia. Tứ thiếu gia. Đào ma ma bảo ta tới đây hỏi ngài, ngài hôm nay còn đi đọc ân đường tế bái không?”
Từ Tự Truân nhận ra tiểu nha hoàn này là người bên cạnh Đào ma ma. Nói: “Ta đang muốn đi đây.”
Tiểu nha hoàn đi ở phía trước dẫn đường. đến chỗ ở cũ của Nguyên Nương.
Khi Nguyên Nương còn sống, ở mặt đông nội thất, trên tường là bức ảnh nửa người của Nguyên Nương.
Từ Tự Truân hành Lễ, kính hương xong, Đào ma ma mời hắn đến thứ gian ngồi ở trên Lâm Song đại kháng. Đích thân mình châm trà.
“Ma ma cũng ngồi xuống nói chuyện đi.” Từ Tự Truân khách khí nói, mẹ ở nơi này. Nhờ có ma ma chiếu ứng.
Đào ma ma cũng không ngồi xuống, mà đứng ở trước mặt Từ Tự Truân.
Cung kính nói: “Đây vốn là trách nhiệm của ta.” Đang khi nói chuyện. Ánh mắt nhìn Từ Tự Truân đã ẩm ướt, do dự một hồi lâu. Mới thấp giọng nói: “Tứ thiếu gia so sánh với hai tháng trước đã cao lớn chút ít.” Rất là
cảm khái.
Từ Tự Truân cười nói: “Triệu tiên sinh bắt ta mỗi sáng sớm thấy dậy
phải vòng quanh tiểu viện tử dãy nhà sau đi mười vòng.” Nói chuyện xong. Hắn cao hứng nhảy xuống kháng. Tại nguyên chỗ nhảy về phía trước mấy
cái.
“Ma ma. Ngươi nhìn ta xem, có phải là so sánh với trước kia có sức lực hơn không?”
Đào ma ma nghĩ tới nếu là Nguyên Nương còn sống, nhìn thấy cái bộ
dáng này của Từ Tự Truân, không biết sẽ cao hứng biết bao nhiêu. Khóe
mắt ướt át. Gật đầu lia lịa: “So sánh với trước kia có khí lực, so sánh với trước kia có sức mạnh hơn.”
Từ Tự Truân nghe ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, nhếch miệng cười. Mang
theo mấy phần ngây thơ rực rỡ, thoáng như Nguyên Nương năm đó.
Đào ma ma nhìn ngẩn ra, trong lòng chua chát.
Từ Tự Truân liền cùng Đào ma ma nói chuyện nhàn thoại tới: “Ma mamấy ngày nay đang làm cái gì vậy? Làm sao không có đi thăm ta?”
Đào ma ma bận rộn thu liễm tâm thần, cười nói: “Ma ma lớn tuổi, trước đó vài ngày bị phong hàn. Sợ đem bệnh lây cho Tứ thiếu gia, nên không
đi thỉnh an cho Tứ thiếu gia.”
Vừa nói, thì có tiểu nha hoàn bưng phục linh cao đi vào, Đào ma ma
đến đó nhận đích thân đặt ở trên kháng bàn, “Đây là nô tỳ tự mình làm.
Tứ thiếu gia nếm thử. Xem còn hợp khẩu vị không?,
Phục linh cao thơm mịn ngọt đường, bên trong còn đang kẹp mấy quả nho khô. Từ Tự Truân cười nhẹ nhàng gật đầu:”Ăn ngon.”
Đào ma ma cười châm chén trà xanh cho Từ tự truân: “Trong Phục linh
cao có để nho khô. Đây là Nương ngài nghĩ ra đó. Tứ thiếu gia nếu như
cảm thấy ăn ngon. Ta sau này sẽ thường làm cho Tứ thiếu gia ăn.”
Nghe nói là đi theo mẫu thân qua đời của mình học, Từ Tự Truân lại ăn hai miếng.
Đào ma ma liền hỏi tình huống Từ Tự Truân đi trong miếu.
Đầu tiên vốn là chuẩn bị ở thiên điện làm Thuỷ Bộ Đàn Tràng, Tể Trữ
lại đi qua gặp Thái phu nhân. Liền đổi thành hậu điện của Đại Hùng bảo
điện. Bốn lần bảy hai mươi tám người. Đại đệ tử của Tể Trữ sư thái cầm
đầu ngồi. Dẫn dắt niệm 《 Pháp Hoa Kinh 》. Niệm thêm ba lần kinh sám
hối.”
Nếu như phụ thân không đi, đàn tràng mẫu thân sẽ ở thiên điện cử hành.
Nghĩ tới những thứ này, Từ Tự Truân đang lúc nói năng tí lộ ra mấy phần nhớ mẹ.
Nếu như mẫu thân không bệnh là tốt......
Đào ma ma nghe vậy đáy mắt hiện lên một tia hận ý. Nhẹ nhàng mà thở
dài: “Cái này nếu làm trong nhà, thì đâu chỉ có bốn bảy hai mươi tám
người. Làm sao cũng phải năm bảy ba mươi lăm người.”
Từ Tự Truân lắc đầu: “Nhưng Triệu tiên sinh nói chuyện, Thái phu nhân còn ở đây. Thì không thể vượt qua con số năm mươi bảy”
“Cho nên nói chuyện là ở trong nhà vẫn tốt hơn.” Đào ma ma cười nói,
“Tại chính trong nhà mình, cũng không cần kiêng kỵ như vậy. Làm số lượng năm bảy người cũng không phải là không thể.” Rồi lại thở dài, “May mắn
là Hầu gia đi. Bằng không. Làm sao có thể đổi ở hậu điện của Đại Hùng
bảo điện? Cũng là Đại cô chúng ta vận khí không tốt. Gặp phải lúc Tứ phu nhân thân thể khó chịu. Bằng không. Thái phu nhân cũng sẽ không tạm
thời quyết định đến Từ Nguyên Tự làm đàn tràng, ngày giỗ của Đại cô cô
cũng không trở thành vắng lạnh lộn xộn.”
Từ Tự Truân nghe xong, ngược lại thấy Đào ma ma dây dưa: “Chỉ là năm nay đặc biệt chút thôi. Năm trước cũng là ở nhà làm.”
Đào ma ma gặp bộ dáng không quá để ý của hắn, thì lại càng gấp gáp.
Suy nghĩ một chút, liền hỏi: “Tứ thiếu gia, sao ta nghe nói phu nhân là
ngửi thấy mùi thơm của hoa gì đó. Cho nên không tốt.” Sau đó lại
nói.”Nói thật, Tứ phu nhân chúng ta là người văn nhã. Thích tự mình dời
qua dời lại hoa Thủy Tiên không nói, còn thường để cho kia Quý Đình tức
phụ dựa theo ý thích của mình mà trồng một ít đồ. Những thứ không
nóikhác. Sơn chi Hoa kia, chính là Hoa ở phía nam, phía bắc mà trồng thì không dễ sống. Nàng chuyên rút bạc cho Quý Đình tức phụ, dám để cho
Quý Đình tức phụ nuôi trồng. Còn mang tặng cho người khác. Khiến cho
người khác nhắc tới nhà của chúng ta là nhớ đến noãn phòng xinh đẹp. Nói rằng so với nhà ấm chuyên trồng hoa trong nội cung còn muốn lợi hại
hơn. Người sợ nổi danh heo sợ mập. Ta nghe thấy đều này thì trong lòng
bồn chồn, sợ trong cung vì vậy mà trách cứ Hầu gia đó.”
Thái phu nhân vẫn căn dặn Từ tự truân làm việc phải biết khiêm tốn.
Không thể khoe khoan. Hắn nghe Đào ma ma nói thế, thì cảm thấy cùng Thái phu nhân nói chuyện có mấy phân tương tự. Liền nghiêm túc nói: “Ma ma
đừng lo lắng. Chuyện này ta sẽ lén cùng mẫu thân nói rồi. Tự mình sẽ
biết. Chắc chắn sẽ không tặng hoa đến nơi khác nữa.” Hắn nói chuyện,
nhưng trong đầu lại nghĩ tới Thập Nhất Nương rất sợ hãi khi tranh chấp
với con. Sau đó sẽ lộ ra vẻ mặt vui lòng phục tùng. Cảm kích nhắc nhở
của hắn...... Trong lòng hắn có kích động nho nhỏ.
Đào ma ma rất là kinh ngạc, vì Từ Tự Truân đối với Thập Nhất Nương
không chút nào phòng bị. Liền trầm ngâm nói: “Tứ phu nhân là trưởng bối. Tứ thiếu gia nói chuyện cần phải chú ý. Bằng không, Hầu gia sẽ cảm thấy Tứ thiếu gia đối với Tứ phu nhân thiếu ý tôn kính. Ta xem, ngài phải
nhắc nhở Tứ phu nhân. Không bằng cùng Tùng ma ma nói. Cứ như vậy. Trong
đó lúc có người khác. Tứ phu nhân cũng có thêm mặt mũi.”
Trong lòng Từ Tự Truân mơ hồ cảm thấy bất an. Suy nghĩ một chút. Rồi nói: “Nếu như vậy. Tổ mẫu chẳng phải cũng biết à?”
“Ngài cũng không biết.” Đào ma ma cười nói.”Tùng ma ma là người đắc
lực nhất bên cạnh Thái phu nhân. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói,
trong lòng bà ấy có cân nhắc. Bằng không, nếu chuyện gì cũng báo lên
trước mặt Thái phu nhân. Chuyện tốt còn dễ nói, nếu là chuyện không tốt, Thái phu nhân chẳng phải sớm đã bị phiền chết à.”
Người già thường nói những thứ gì, dĩ nhiên chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, đây cũng là nguyên tắc đắn đo khi nói chuyện. Những thứ này Từ Tự Truân đều biết đến.
Từ Tự Truân khẽ gật đầu.
Nơi sâu trong đáy mắt Đào ma ma nở ra nụ cười, tăng thêm một câu:
“Người thích hoa cỏ bởi vì hoa cỏ mà thiếu chút nữa hại mình, khó khăn
như vậy, giống như người hay nghịch nước, bị chìm trong nước đó”
“Đi đến chỗ Đào ma ma.” Thập Nhất Nương lười biếng dựa ở nghênh trên gối.”Biết nói những chuyện gì sao?
Nhạn Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Lúc ấy đuổi hết hầu hạ trong nhà
ra. Nhưng lúc Tứ thiếu gia đi vào còn cao cao hứng hứng. Lúc đi ra là
một bộ dạng tâm tư nặng nề. Sau khi trở về chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng
cơm đã nói no rồi.”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu. Trầm tư nói: “Tình hình này, phải cùng Triệu tiên sinh nói chuyện mới được.”
Nhạn Dung nghe thấp giọng nói: “Phu nhân. Bảo người của ta, không bằng tìm lấy cớ đem nhi tử Đào ma ma đuổi đi......”
“Ngươi nói xem. Tìm lấy cớ gì tốt?” Thập Nhất Nương nghe nhìn nhạn Dung.
Nhạn Dung nhất thời khó xử lẩm bẩm: “Nàng hiện tại trừ đi thỉnh an Tứ thiếu gia. Nơi nào cũng không đi...... Ngài hiện tại lại có bầu.
Chỉ sợ rơi vào trong mắt người có ý đồ, sẽ cảm thấy ngài ỷ mình có hài
tử, trong mắt không chứa được người khác...”