Hổ Phách sửng sốt, chần chờ nói: “Phu nhân nói là. Dịch di nương cũng không phải nói thật sao?”
“Nói thật nói dối đều không quan trọng.” Thập Nhất Nương thản nhiên
nói, “Chỉ cần có thể giúp đỡ Hầu gia tìm ra chứng cớ là được!”
Hổ Phách gật đầu, nói: “Phu nhân. Vậy người ngủ đi! Trời sắp sáng
rồi. Khuya hôm nay Thái phu nhân giằng co một đêm, ngày mai Tứ thiếu gia chỉ sợ còn cần ngài giúp đỡ chăm sóc. Nếu người lo lắng bên Tần di
nương. Ta ở đây coi chừng dùm ngài. Nếu có động tĩnh gì. Ta lập tức nghe ngóng cho ngài.”
“Ngươi cũng nghỉ đi!” Thập Nhất Nương nghe lời nằm xuống, “Hầu gia
làm việc cẩn thận, kín đáo, đã đưa Ngũ gia đi chỗ Tần di nương, khẳng
định nắm chắc mấy phần. Chúng ta chờ tin tức bên kia là được!”
Hổ Phách mệt chết đi, cũng không dám ngủ. Kiên trì ở một bên coi chừng dùm.
Thập Nhất Nương nghĩ tới ngày mai nếu sự việc Tần di nương vu cổ đã
bại lộ rồi, không biết còn có bao nhiêu chuyện phải làm. Hơn nữa đêm
nay Hổ Phách thức đêm, ngày mai bảo nàng ngủ một giấc bù một giấc thật
ngon. Nên cũng không nói nhiều nữa. Nhắm mắt lại. Từ từ ngủ.
Văn di nương lại vẫn dựng lỗ tai nghe động tĩnh trong viện, cho đến
khi bên kia truyền đến một đợt tiếng động, lúc này trái tim vẫn thấp
thỏm của nàng mới hạ xuống.
Nàng, luôn rất để ý chuyện tiền nong. Chi phí sinh hoạt của Dịch di
nương đều thuộc quỹ trung, không có con trai, con gái, lại cần Tần di
nương giúp đỡ, ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là Tần di Nương bị Dịch di nương lừa. Cho nên lúc thấy Dịch di nương, không khỏi chú ý hơn bình
thường chút ít, đợi khi nàng phát hiện chi phí ăn mặc của Dịch di nương
đều dư dả hơn so với người bình thường. Trong lòng nàng càng khẳng định
phỏng đoán của mình. Liền len lén chú ý.
Ai biết không chú ý còn tốt. Vừa chú ý. Giật cả mình.
Không chỉ có việc Chu đạo bà kia là Dịch di nương giới thiệu cho Tần
di nương quen biết. Mà Tần di nương còn bỏ ra một khoản tiền lớn ngoài
phạm vi nàng có thể chịu được thưởng cho Chu đạo bà kia.
Câu cửa miệng nói rất hay. Khác thường là có điều quái lạ
Có một số việc, sẽ làm cho nàng không thể không hoài nghi......
Nghĩ ngợi, thì tiếng động ở tiền viện dường như ngày càng lớn.
Văn di nương không khỏi lẩm bẩm tự nói: “Xem chừng, quân cờ ta đi này là đúng rồi. Đối với phu nhân mà nói. Ta đây cũng coi như là đưa than
sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đi!” Nói xong. Trong lòng bình tĩnh lại.
Nàng đẩy đẩy Đông Hồng gục ở bên giường nàng ngủ say: “Lúc này không còn sớm, ngươi mau đi ngủ đi!”
Đông Hồng xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ đứng lên.
Kể từ sau khi nàng giúp đỡ Văn di nương báo cho phu nhân câu đó.
Không biết tại sao Văn di nương có vẻ thấp thỏm bất an không nói. Còn
giống như đang đợi cái gì, vẫn không ngủ được. Kết quả nàng không thể
làm gì khác hơn là ngồi ở một bên nói chuyện cùng Văn di nương. Nói.
Nói. Không biết tính sao. Liền ngủ mất.
Đông Hồng “Dạ” một tiếng, mãnh mẽ đạp chân lên chăn đệm phủ trên giường. Nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
Thập Nhất Nương cảm giác mình vừa chợp mắt một lúc đã bị Hổ Phách đánh thức rồi.
Thập Nhất Nương giật mình một cái. Hoàn toàn tỉnh lại: “Người đâu?”
“Đi chỗ Thái phu nhân.”
Là đi bàn bạc nên làm cái gì bây giờ đi?
Dù sao Tần di nương cũng là mẹ đẻ của Từ Tự Dụ, nếu chuyện này có
liên quan tới nàng. Bất kể xử trí như thế nào, trên mặt mũi lại phải có
lời nói đoàng hoàng.
Hổ Phách chạy đi nhìn đồng hồ: “Đầu giờ mão kém ba khắc.”
Thập Nhất Nương thất thanh nói: “trở lại nhanh như vậy!”
Hổ Phách thấy trong lòng Thập Nhất Nương bất an liền nói: “Nếu không, ta đi xem một chút!
“Không được!” Thập Nhất Nương quả quyết ngăn cản Hổ Phách, “Lúc này.
Hầu gia đang bàn bạc với Thái phu nhân, ngươi đi tìm hiểu, không khỏi có ngại ngùng vì bị dò hỏi, rất không thỏa đáng.” Sau đó suy nghĩ một
chút, nói, “Ta muốn tranh thủ ngủ, Hầu gia đã tới, ngươi lại gọi ta!”
Hổ Phách đáp, vừa định giúp Thập Nhất Nương dịch dịch góc chăn. Phía
ngoài truyền đến một trận tiếng giày và tiếng cáo từ của Từ Lệnh Khoan:
“...... Ta đây về trước.”
Nhanh như vậy đã bàn bạc xong rồi sao.
Thập Nhất Nương kinh ngạc. Ngồi dậy.
Phía ngoài đã truyền đến tiếng tiễn khách không cao không thấp, không nhanh không chậm của Từ Lệnh Nghi: “Trên đường cẩn thận một chút!
Nghe không ra tâm tình.
Từ Lệnh Khoan đáp một tiếng. Tiếng đóng cửa vừa dứt, Từ Lệnh Nghi đã vào Đông sảo gian.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương còn không có ngủ. Hắn cũng không lộ ra vẻ
mặt kinh ngạc, nghĩ tới lúc này dù bình tĩnh như Thái phu nhân. Cũng chờ chực kết quả cuối cùng. Huống chi là Thập Nhất Nương. Hắn phân phó Hổ
Phách múc nước thay quần áo. Vẻ mặt giống như trước kia, tuấn lãnh mang
theo mấy phần uy nghiêm.
Hổ Phách vội vàng khom gối đáp “vâng”, lui xuống.
Từ Lệnh Nghi ngồi xuống trên giường mỹ nhân bên cạnh Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương vừa hô một tiếng “Hầu gia”, Từ Lệnh Nghi đã khoát tay
áo với nàng. Trầm giọng nói: “Đồ đã tìm ra rồi. Người là không thể giữ
nữa. Về phần xử lý làm sao. Ngày mai rồi nói sau!” Chỉ qua mấy câu nói
ngắn ngủn, hắn tựa như già đi mấy tuổi, như là trước đây vẫn mạnh mẽ
chống đỡ, giờ khắc này thả lỏng, đột nhiên khôi phục nguyên dạng.
Dù sao cũng là người đi theo mình mười mấy năm, đi tới một bước này, như thế nào lại không đau lòng.
Thập Nhất Nương không khỏi cầm tay hắn: “Hầu gia giằng co một đêm.
Mau chút nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì. Ngày mai lại nghĩ!” Giọng nói dịu
dàng hơn mấy phần so với nàng nghĩ.
Đây là lần đầu tiên Thập Nhất Nương chủ động nắm tay hắn như vậy.
Từ Lệnh Nghi nhìn cái tay nhỏ bé trắng ngần mềm mại trong lòng bàn
tay, không biết tại sao. Trong lòng đột nhiên cảm thấy dễ chịu chút ít.
Ngón tay to của hắn nhẹ nhàng ma sát tỉ mỉ lên da thịt nhẵn nhụi nõn nà
một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng nắm tay nàng: “Nàng cũng nghỉ ngơi sớm
một chút. Cẩn thận đứa bé trong bụng lại ầm ĩ nàng.
Hắn vừa nói như thế, Thập Nhất Nương mới giật mình, từ ngày hôm qua
xảy ra chuyện đến bây giờ. Đứa nhỏ này lại không hề ầm ĩ nàng.
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên. Khóe mắt đuôi lông mày không kiềm chế
nổi ý cười: “Đứa nhỏ này. Cũng không biết là ăn hiếp mềm lòng sợ cứng
rắn, hay là biết điều hiểu chuyện, biết chúng ta có việc. Không ngờ lại
biết điều. Không hề ồn ào chút nào.” Dứt lời, tay đã đặt ở trên bụng.
Từ hai đầu lông mày tràn ra nụ cười. Dịu dàng, như hoa tháng ba nở. Trong mềm mại xen lẫn mấy phần ngượng ngùng.
Có lẽ là nam nữ khác nhau. Từ Lệnh Nghi lý trí hơn Thập Nhất Nương.
Cái đầu tiên hắn nghĩ đến chính là cú đá của Từ Tự Truân kia...... Trong lòng đột nhiên đau nhói, nhẹ nhàng ôm thê tử vào trong lòng.
“Thật!” Tay hắn không khỏi che ở trên tay Thập Nhất Nương. “Hơn phân
nửa giống hệt mẹ nó, là một người hiểu chuyện biết điều.” Khi đang nói
chuyện. Trong đầu không ngừng phác họa dáng dấp nho nhỏ như Thập Nhất
Nương. Sắc mặt hắn bất chợt trở nên nhu hòa. Nghĩ tới đứa bé gái này sẽ
hồn nhiên giống Thập Nhất Nương, lúc ba, năm tuổi sẽ ngồi trên đầu gối
hắn bắt đầu học chữ. Sau đó bởi vì tay mỏi nhừ không muốn viết nữa. Nước mắt lưng tròng lôi kéo ống tay áo hắn làm nũng...... Trái tim như
ngâm mình trong dầu. Mềm nhũn lại mềm nhũn, dán vào mặt Thập Nhất Nương
ấp úng nói: “Đầu tiên chúng ta sinh con gái...... Sinh ra một áo
bông nhỏ chu đáo, rồi sinh con trai......” Những khó chịu vừa rồi
như đã vứt lên chín tầng mây, tâm trạng đột nhiên trở nên sáng sủa.
Thập Nhất Nương che miệng cười.
Từ Lệnh Nghi liền có chút bất mãn nhéo tay nàng một chút.
Đồng hồ sinh học của Thập Nhất Nương sớm được điều chỉnh, mặc dù ban đêm gần như không ngủ. Nhưng đầu giờ mão, nàng đã mở mắt.
Hổ Phách đang ngồi ở trên ghế con nhỏ trước giường ngáp.
Bởi vì nghỉ ở chỗ Thái phu nhân, hai người ngại cùng giường chung gối. Từ Lệnh Nghi ngủ ở trong phòng Từ Tự Truân.
Nàng cười gọi “Hổ Phách”. Phân phó nàng múc nước hầu hạ mình rửa mặt, lại nói: “Đợi lát nữa ngươi về nhà giữa. Bảo Trúc Hương giúp ta và Hầu
gia mang bộ xiêm y tới đây. Rồi ngươi ở lại trong nhà nghỉ ngơi. Không
cần tới đây hầu hạ.”
Tra ra chuyện Từ Tự Truân bị kinh sợ tuy khó khăn. Nhưng khắc phục
hậu quả, càng khó khăn hơn. Thập Nhất Nương mang bầu, ban đêm lại chỉ
chợp mắt đứt quãng mấy lần, bên cạnh cần người dồi dào tinh lực chăm sóc và thu xếp. Nàng không từ chối, hầu hạ Thập Nhất Nương rửa mặt xong
liền đổi Trúc Hương và Lục Vân tới đây.
Trúc Hương để cho Lục Vân đem xiêm y cho Từ Lệnh Nghi, mình vừa giúp
đỡ Thập Nhất Nương thay quần áo. Vừa thấp giọng nói: “Nhạn Dung còn bị
giam ở trong phòng. Tối ngày hôm qua mặc dù về sau Hầu gia và Ngũ gia tự mình lục soát sân của Tần di nương. Nhưng không để người nào lại trông
chừng. Người trong phòng Tần di nương còn có thể tự do tự tại ra ra vào
vào.” Trong lời nói có chút lo lắng cho tình cảnh của Nhạn Dung.
“Không có chuyện gì!” Thập Nhất Nương an ủi nàng. “Nhạn Dung là người trong phòng chúng ta. Hầu gia sẽ không để cho người trong phòng chúng
ta dính dáng tới chuyện này.”
Có được những lời này, Trúc Hương mới hoàn toàn thả lỏng, còn muốn
nói gì. Từ nội thất của Thái phu nhân đột nhiên truyền đến một tiếng
thét chói tai.
Sắc mặt Thập Nhất Nương đại biến: “Là Truân ca.”
Mặc kệ chưa buộc xong giày, vội vã đi nội thất.
Thái phu nhân đang ôm Tự Tự Truân giãy dụa không ngừng dỗ dành hắn:
“Con ngoan. Tổ mẫu ở đây!” Ngọc Bản ở một bên giúp đỡ, ôm chân Từ Tự
Truân.
Bà đã chải đầu xong rồi, nhưng mặc quần áo trong, hiển nhiên là đang rửa mặt nghe tiếng chạy tới.
Thập Nhất Nương vội vàng đi tới, cách Từ Tự Truân ba bước thì ngừng lại: “Nương. Có cần gọi vú nuôi của Truân ca vào phủ không?”
Sau khi Từ Tự Truân vỡ lòng, Từ Lệnh Nghi sợ người bên cạnh Từ Tự
Truân nuông chiều hắn, thay đổi người vốn hầu hạ bên cạnh hắn. Vú nuôi
cũng bị đưa ra phủ.
Thái phu nhân gật đầu. Vội vàng phân phó Tùng ma ma đi gọi vú nuôi
của Từ Tự Truân vào phủ, lại quay đầu nói với Thập Nhất Nương: “Bên này
con đừng quản. Nghỉ ngơi tốt là được.” Khi đang nói chuyện. Từ Lệnh Nghi mình đã tới.
Hắn choàng áo bào Trúc Hương mang tới. Vẻ mặt ngưng trọng, tiến lên giữ Từ Tự Truân: “Nương, để ta!”
Thái phu nhân thở phào nhẹ nhõm. Ngồi xuống cuối kháng.
Cát Cân bưng thuốc đi vào.
Từ Lệnh Nghi nâng càm Từ Tự Truân. Trong nhà một ma ma có nhiều kinh nghiệm giúp đỡ rót thuốc.
Từ Tự Truân vật lộn khoảng nửa nén hương thời gian, dần dần an tĩnh lại. Ngủ mê man.
Từ Lệnh Nghi cũng tốt. Thái phu nhân cũng thế, sắc mặt hai người đều rất tệ.
Bệnh tình của Từ Tự Truân hiển nhiên nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của mọi người.
Trong im lặng, Từ Lệnh Nghi đứng lên: “Ăn cơm trước đi! Đợi lát nữa còn có rất nhiều chuyện phải xử lý!”
Mặc dù khóe mắt hắn còn mang theo mấy phần âm u. Nhưng vẻ mặt đã khôi phục sự trầm tĩnh thường ngày.
Thái phu nhân thở dài một hơi, được Ngọc Bản vịn vào nội thất.
Trúc Hương bước lên phía trước giúp Thập Nhất Nương buộc lại dây giày.
Có tiểu nha hoàn cẩn thận đi vào nói: “Hầu gia. Phu nhân. Nhị phu nhân tới!