Chương 11
Khi tỉnh lại lần nữa, người nằm bên cạnh nàng đã biến thành tên lính gác cửa.
Tạ Minh Châu khóc lóc quỳ nhận tội trước điện Càn Khôn, nhưng bị thái giám hầu hạ ngầm đuổi về.
Nàng cầu xin đại thái giám giúp đỡ, nhưng công công trước ngự tiền lạnh lùng từ chối:
"Nô tài là kẻ vô dụng bị thiến, sao dám truyền lời giúp công chúa, mời người trở về!"
Tạ Minh Châu đành chịu nhục trở về.
Về tới cung của mình, đêm đó nàng đã tự sát.
Dù không chết thành, nhưng cũng chảy không ít máu.
Tạ Minh Châu quỳ giữa đường cung, không ngừng dập đầu về phía điện Càn Khôn, trán chảy máu không ngừng.
Nàng nói mình bị hãm hại.
Việc này gây xôn xao cả cung đình, thái giám qua lại bàn tán không ngớt. Phụ hoàng để tỏ rõ sự công bằng, cho Tạ Minh Châu một cơ hội biện minh.
Lúc này, ta, Cố Kinh và Bùi Uyên đều đứng trong điện Càn Khôn.
Tạ Minh Châu quỳ dưới đất phân trần:
"Phụ hoàng minh xét! Con cùng Cố đại nhân uống rượu, sau khi uống xong thì thấy đau đầu, vào phòng nghỉ ngơi, rồi tên lính gác xông vào, làm nhục con!
Hiện giờ nhìn lại, chắc chắn rượu đã bị bỏ thuốc, khiến con mất tỉnh táo mà nói những lời hồ đồ, con bị vu oan mà!"
Nàng nước mắt giàn giụa, khóc như hoa lê đẫm mưa.
Phụ hoàng vẫn chưa khỏe hẳn, dựa nghiêng trên long ỷ, sai người triệu chứng nhân của Tạ Minh Châu đến.
Tiểu thái giám khoảng mười hai mười ba tuổi, dáng người nhỏ bé, nói năng run rẩy.
Hắn "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, giọng nói nhẹ mà run:
"Nô tài không dám nói dối, thuốc...thuốc là do công chúa tự bỏ vào."
"Nhị điện hạ muốn làm cho Cố đại nhân mê man, rồi ép buộc thành sự thật, như vậy dù Đại công chúa và Cố đại nhân có hôn ước cũng phải cưới nàng..."
Tiểu thái giám nói xong, dập đầu thật mạnh xuống đất.
Thực ra nếu Tạ Minh Châu tinh ý sẽ phát hiện, tiểu thái giám này chính là người nàng từng dùng roi đánh đập.
Ta chỉ cần khẽ ra hiệu, đã có thể khiến hắn phản bội.
Phụ hoàng ném ngọc tỷ xuống đất.
"Người đâu! Nhốt tiện nữ này vào điện Hiệp Phương, không có chiếu chỉ không được ra ngoài!"
"Ngươi vì mưu đồ ngôi vị mà làm ra chuyện ô nhục thế này, tính kế phò mã của mình, định làm chuyện loạn luân, còn khiến cả cung đình đều biết! Đến hoàng tử nước địch cũng hay tin, truyền ra ngoài thì thể diện hoàng gia đặt đâu?"
"Trẫm không thể bảo vệ ngươi được, đi đi."
Tạ Minh Châu đột ngột ngẩng đầu.
Phụ hoàng chống tay vào đại thái giám bước qua tấm bình phong, tiến vào nội thất.
Ngài dường như già đi nhiều, bước đi xiêu vẹo, giọng nói tang thương:
"Phong Nhị công chúa làm Trường Lạc công chúa, tháng sau theo sứ thần sang nước địch hòa thân."
"Còn tướng quân Bùi, để bù đắp, trẫm phong ngươi làm Tứ phẩm tướng quân, ra biên cương chống giặc."
Giọng nói của ngài tan biến trong điện đường trống trải.
Tạ Minh Châu ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Bùi Uyên không bước lên đỡ nàng.
Ngày Tạ Minh Châu rời khỏi kinh thành chính là ngày đại hôn của ta và Cố Kinh.
Trước cửa phủ công chúa, khách khứa tấp nập, xe ngựa nối đuôi nhau không dứt.
Phụ hoàng sức khỏe ngày một yếu đi, không thể đến dự lễ, chỉ có thể sai thái giám trước ngự tiền mang lễ vật đến chúc mừng.
Cố Kinh khoác lên mình bộ hỉ phục màu đỏ rực, người như cây chi lan ngọc thụ, khí chất thoát tục.
Đôi mắt hắn trong veo như tuyết, ánh lên nét cười, dưới ánh nến đỏ tựa như dòng nước xuân ấm áp.
Ta thoáng chốc thất thần.
Nhiều năm trước, trong thư phòng, phu tử tóc bạc đang giảng giải thơ từ trên bục.
Ta lén cài một cành đào lên mái tóc của Cố Kinh khi hắn đang ngủ say.
Gió xuân tháng ba mang theo hơi nước mát lạnh, nhẹ nhàng lướt qua những trang sách xưa cũ mộc mạc.
Mưa rơi tí tách trên khung cửa sổ, tiếng sấm ì ầm vang lên từ chân trời xa.
Ngay khi tiếng sấm đầu tiên vang lên, Cố Kinh mở mắt.
Hắn nhìn về phía ta.
Như lúc này đây, khiến người ta không thể rời mắt đi được.
(Kết thúc truyện)