Chương 5:
Sau phẫu thuật, tôi trở về nhà.
Gọi điện cho cô giúp việc thường xuyên đến, nhờ cô ấy giúp sắp xếp riêng đồ dùng cá nhân của tôi và Mạnh Tư Viễn.
Lại gọi công ty chuyển nhà, đưa đồ của tôi đến một căn hộ trống mà tôi đã đầu tư trước đây.
Biệt thự hiện tại đang ở là quà sinh nhật Mạnh Tư Viễn tặng tôi hai năm trước, chỉ ghi tên tôi.
Người học luật cẩn trọng, anh ấy còn đặc biệt công chứng rằng căn nhà này là do anh ấy tặng riêng cho tôi.
Lúc đó Mạnh Tư Viễn ở biệt thự nghỉ dưỡng trên đỉnh núi, tặng tôi cả một căn phòng đầy hoa.
Anh ấy ôm tôi cười nói: "Đây là sự an toàn anh có thể cho em, nếu một ngày nào đó anh có lỗi với em, thì sẽ bị phạt mất tất cả."
Đến giờ tôi vẫn không thể kiểm soát được suy nghĩ, liệu Mạnh Tư Viễn có từng tin rằng chúng tôi sẽ yêu nhau mãi mãi không.
Liệu anh ấy có từng muốn sống trọn đời bên tôi không.
Nếu không thì tại sao ban đầu ngay cả cổ phần của công ty luật, anh ấy cũng khăng khăng trao hết cho tôi.
Anh ấy cam tâm tình nguyện lật hết bài tẩy cho tôi, chỉ là anh ấy không còn yêu tôi nữa.
Căn nhà thuộc về tôi, tôi sẽ không tiếp tục ở nữa, vì ở đây chất chứa quá nhiều kỷ niệm hạnh phúc của tôi và Mạnh Tư Viễn.
Lật danh bạ ra, tìm thấy số điện thoại của chuyên viên tư vấn bất động sản quen thuộc, tôi gửi tất cả thông tin biệt thự cho anh ta, nhờ anh ta giúp tôi bán nhanh nhất có thể.
Tôi sẽ chấm dứt đoạn tình cảm này một cách dứt khoát, không để lại cho mình một chút vương vấn hay cơ hội nào nữa.
Lúc mới tốt nghiệp, chúng tôi thuê một căn bán hầm vài trăm tệ một tháng.
Chỉ có một chiếc giường, một cái tủ quần áo, không nhìn thấy ánh mặt trời, không thể nấu ăn, thậm chí nhà vệ sinh còn phải dùng chung với người khác.
Lúc đó rất khổ, nhưng chúng tôi mỗi ngày đều ở bên nhau, cùng nhau bôn ba, cùng nhau khởi nghiệp.
Căn phòng nhỏ vài mét vuông hoàn toàn không chứa hết tình yêu tràn đầy của chúng tôi.
Sau này, cuộc sống của chúng tôi ngày càng tốt hơn, nhà cửa càng ngày càng lớn hơn, nhưng tình cảm lại dần dần xa cách.