Chương 7
Lộ Hoài Tự từ phòng tắm bước ra, tôi vội vàng xích lại gần.
Cái thân hình trắng nõn này, lạ thật, bình thường anh ấy đều mặc quần áo chỉnh tề mới ra ngoài mà.
Tôi cúi đầu, vành tai hơi đỏ.
"Lộ Hoài Tự, để em lau tóc cho anh nhé."
Tôi kéo anh ấy ngồi xuống mép giường, dùng khăn bông phủ lên mái tóc ướt của anh ấy, nhẹ nhàng lau khô, thấm hết nước.
Dù không chạm vào da thịt, tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ toàn thân anh ấy.
"Lộ Hoài Tự, em xin lỗi. Vừa nãy điện thoại hết pin nên em không thấy tin nhắn. Với lại ngày mai anh phải đi công tác, em cứ nghĩ anh đã ngủ rồi, không muốn làm phiền anh."
Chỉ khi không nhìn vào mắt anh ấy, tôi mới có thể nói trôi chảy như vậy.
Lau tóc xong, tôi định cầm khăn đi, nhưng lại bị anh ấy nắm lấy cổ tay, kéo tôi trở lại trước mặt.
Tôi đứng giữa hai chân đang dang rộng của anh ấy, cổ tay bị anh ấy chạm vào dường như hơi nóng.
Lộ Hoài Tự áp mặt vào ngực tôi, hai tay vòng qua eo tôi, từ từ siết chặt, kéo tôi lại gần.
Tôi cảm thấy ngực mình như có một luồng hơi nóng cuộn trào, chỗ eo bị tay anh ấy chạm vào cũng nóng rực.
Tôi có chút choáng váng, vành tai đỏ ửng cũng dần lan ra má.
"Khương Tri Niệm, anh rất lo cho em. Sau này, dù gặp chuyện gì, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, anh cũng mong em có thể tìm đến anh đầu tiên. Đối với anh, đó sẽ không bao giờ là phiền phức. Được không?"
Lời nói của anh ấy theo hơi thở phả vào ngực tôi.
Tôi có thể cảm nhận được trái tim mình đang "thình thịch thình thịch" đập.
Anh ấy, chắc chắn cũng nghe thấy rồi.
"Được."
Ngày hôm đó, tôi ngủ rất muộn.
Chiếc chăn trên giường cũng đã được đổi thành một chiếc.
Được người mình thích ôm ngủ thật sự rất an toàn.
Lộ Hoài Tự, chắc cũng có chút thích tôi nhỉ.
Ngày hôm sau, anh ấy vẫn đi công tác như thường lệ.
Vẫn để lại bữa sáng, và một tờ giấy nhắn.
"Ba ngày nữa anh về, nhớ ăn đúng giờ."
Tôi cảm giác mình có thể phấn khích đến mức xoắn thành quẩy ngay tại chỗ.
Mặc dù ở trường tôi đã cố gắng kiềm chế cảm xúc hết mức, nhưng vẫn bị Trần Thời nhìn ra.
"Có chuyện gì mà vui thế?"
"Thì đơn thuần là tâm trạng tốt thôi!"
"Thật sao?"
Anh ấy cười, nhưng trông có vẻ hơi buồn rầu.
…
"Chanh Chanh, tớ thấy cậu nói đúng, cưới trước yêu sau cũng không phải là không được!"
"??!! Có tình hình gì à?!"
"Cũng không hẳn, cho tớ xin một 'combo cưới trước yêu sau' để tớ học hỏi."
Đối diện lập tức ném sang mấy cuốn tiểu thuyết, xem giới thiệu thì hình như đều có chút "màu sắc", nhưng mà, chắc chắn có tí xôi thịt!
"Cảm ơn Chanh Chanh đáng yêu!"
"Không có gì, miễn lễ, cưới cậu tớ khỏi mừng tiền là được."
"Không được đâu!"
Lộ Hoài Tự trở về vào ngày thứ ba.
"Quà anh mang về cho em này, xem có thích không."
Anh ấy đưa cho tôi một chiếc túi giấy màu hồng.
Tôi mở ra xem, hóa ra là một standee "Thủ lĩnh thẻ bài Sakura", y hệt cái hồi cấp ba của tôi!
"Sao anh biết em thích cái này!"
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy.
Lộ Hoài Tự sờ sờ mũi.
"Anh nhớ hồi cấp ba em có một cái standee như vậy, sau này không phải bị hỏng rồi sao? Vừa hay lần này đi công tác có thấy chỗ bán, nên anh nghĩ mang về cho em một cái."
"Cảm ơn anh! Em đặc biệt thích!"
Tôi kích động ôm chầm lấy anh ấy, rồi lại lập tức bật ra.
Ở góc độ mà tôi không nhìn thấy, tai anh ấy đã đỏ bừng.
Khi tôi lật đi lật lại xem standee, tôi thấy nhãn ghi ngày sản xuất là năm 2016.
Lạ thật, sản xuất cách đây tám năm rồi, sao bây giờ vẫn còn bán nhỉ.
Có lẽ là hàng tồn kho, dù sao standee cũng không hết hạn mà.