Tốc độ của thiết kiếm rất nhanh.
Thời Sênh cảm giác như mình ở trên đó bị gió thổi đến thành kẻ thiểu năng luôn.
Khung cảnh xung quanh lướt qua vèo vèo, cụ thể thế nào cô hoàn toàn không nhìn rõ được.
Một lát sau tốc độ mới giảm xuống, chỉ có mấy cái trăng lưỡi liềm đỏ đuổi theo cô đến đây, cơ thể cô phủ phục xuống dán chặt vào thiết kiếm.
Thiết kiếm nghiêng sang bên cạnh, tránh mấy vệt hình trăng lưỡi liềm đó, đưa Thời Sênh đi xuống phía dưới.
Đây là một ngọn núi, độc lập với cánh đồng hoang kia.
Nhìn từ xa, nó giống như một con quái vật đang nằm phủ phục trên cánh đồng hoang.
Phía dưới đỉnh núi mạng nhện trải rộng, càng tươi đẹp diễm lệ hơn đám ánh sáng đỏ ở xa xa.
“Oong oong…” Thiết kiếm chỉ xuống dưới núi.
Thời Sênh: “…”
“Đợi đã!” Thời Sênh gọi thiết kiếm đang chực đi xuống dưới sườn núi lại, “Để ta cho nổ một phát đã.”
Thiết kiếm trôi lơ lửng trong không trung, lắc lắc sang hai bên trái phải, ánh sáng màu đỏ lắc lư theo cô, ánh sáng nặng nề.
“Không nổ thì đừng xuống dưới đó nữa.” Ai biết được tên thiểu năng Mộ Bạch chuẩn bị gì ở dưới đó chứ?
Cô từ chối!
Thiết kiếm không lay chuyển được Thời Sênh, đồng ý để Thời Sênh cho phát nổ một lần.
Thời Sênh giẫm lên thiết kiếm bay lên trời, rút quả cầu năng lượng ra ném xuống dưới, khói bụi bùng lên sau tiếng nổ bao trùm cả ngọn núi, phủ đầy lên lớp mạng nhện trên mặt đất, ánh sáng khi mạnh khi yếu, như thể sắp đứt ra.
Thời Sênh tiếp tục ném quả cầu năng lượng, toàn bộ ngọn núi đều bị san thành đồng bằng.
Lớp bụi một lúc sau mới tản ra, Thời Sênh nhìn thấy không có gì kỳ quái, lúc này mới đi xuống dưới.
Cô để thiết kiếm tự đi.
Thiết kiếm kêu “oong” một tiếng, chui vào theo cái hố lớn vừa nứt ra sau cú nổ.
Thời Sênh nhìn mạng nhện khi rõ khi mờ dưới chân, cái thứ đồ chơi này là cái gì vậy?
Đúng vào lúc này, mạng nhện bỗng nhiên bắt đầu cử động, trên mạng lưới đó sinh ra vô số xúc tu, bắm chặt lấy Thời Sênh, leo lên chân cô rồi nhanh chóng leo lên trên.
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh tức tốc rút ra một thanh kiếm khác, chém vào những cái xúc tu, tuy kiếm chém đứt được xúc tu, nhưng lại nhanh chóng có xúc tu mới mọc ra, bám lấy Thời Sênh.
Những vệt hình trăng lưỡi liềm đó tụ hội lại, hình thành nên một hình trăng lưỡi liềm khổng lồ.
Hình trăng lưỡi liềm bay về hướng Thời Sênh, tràn ngập sát khí.
Dưới có những chiếc xúc tu cổ quái, trên có trăng lưỡi liềm tràn đầy sát khí.
Thiết kiếm còn bị dẫn dụ đi nữa.
Lần này xem ra tên thiểu năng Mộ Bạch kia tính toán khá kỹ.
Nơi thiết kiếm đi xuống chắc chắn là có bẫy, cho dù cô lựa chọn cái gì, thì Mộ Bạch đều đã chuẩn bị.
Tốt lắm.
Thời Sênh chém đứt những chiếc xúc tu bám lấy mình, chạy về phía xa, trăng lưỡi liềm đỏ không ngừng đuổi theo cô.
Trên trời càng lúc càng có nhiều vệt hình trăng lưỡi liềm lớn hơn, từ một cái biến thành hai cái, từ hai cái biến thành ba cái.
[Ký chủ, có cần mua đạo cụ không?] Hệ thống hiếm khi thấy Thời Sênh chật vật như vậy, sao có thể không tranh thủ cơ hội được chứ?
“Không cần, câm mồm!”
Lúc này Thời Sênh triệu hồi thiết kiếm lại cũng được, nhưng thiết kiếm đang muốn thăng cấp, nếu bây giờ cô triệu hồi nó về thì lần sau sẽ rất khó có cơ hội thăng cấp nữa.
“Bằng bằng…”
Thời Sênh ném ra quả cầu năng lượng, làm nổ tung những cái xúc tu cản đường, nhưng rất kỳ lạ là tuy nổ ra một cái hố, nhưng mạng nhện vẫn chưa đứt mà chỉ khiến ánh sáng nhạt đi một chút mà thôi.
Cái thứ đồ chơi này… không phải là sống đấy chứ?
Lúc này Thời Sênh cảm thấy như thứ mình đang giẫm lên không phải là mạng nhện mà là núi đao biển lửa.
Có một loại sinh vật gọi là nhện U Linh.
Chúng không phải là nhện, nhưng bởi vì để săn mồi chúng đan thành một thứ giống như mạng nhện nên được đặt cho cái tên này.
Thức ăn của chúng chính là sức mạnh tinh thần, sức mạnh tinh thần mạnh hay yếu ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn, hơn nữa còn sinh sôi nảy nở, chiếm lĩnh một tinh cầu cũng chỉ cần một ngày là đủ.
Bây giờ thân thể cô dùng cũng không phải là thân thể của mình, cho nên cách thức này của Mộ Bạch…
Mẹ kiếp, bởi vì những vệt trăng lưỡi liềm đỏ đó trên đầu, ban đầu cô còn tưởng đó là trận pháp, không ngờ Mộ Bạch lại làm tận hai tầng.
Phạm quy!
Còn phạm quy như vậy nữa!
Rốt cuộc cái tên thiểu năng Mộ Bạch kia làm thế nào để mang cái thứ đồ chơi này đến đây chứ?
Phải rồi!
Đây là không gian ảo!
Con ngươi Thời Sênh sáng lên, cho dù thực sự là thứ đồ chơi đó thì cũng chỉ là dùng số liệu để tạo nên.
Thế nhưng dù dùng số liệu để tạo nên cũng có khả năng đòi được mạng của cô.
Lật bàn!
Mộ Bạch kia, ông nội nhà mi!
Thời Sênh nghiến răng nghiến lợi thăm hỏi hết một lượt gia phả họ hàng nhà Mộ Bạch.
Đã nói là không gian người thú cơ mà, sao đùng một cái đã quá độ thành không gian Liên minh các hành tinh rồi, quá độ lên nguyên vũ trụ luôn, đó là phạm quy đó ngươi biết không hả?
Tức quá đi mất!
Thời Sênh hít sâu một hơi, nhanh chóng tính toán trong đầu.
Bây giờ phải tìm được “ổ” của nhện U Linh, gϊếŧ đi con nhện chúa khống chế tất cả nhện U Linh mới có thể tiêu diệt được thứ đồ chơi này.
Trong số những sinh vật Thời Sênh ghét nhất có nhện U Linh.
Nó không khó gϊếŧ, nhưng cực kỳ khó tìm.
Nhiều khi ngươi tìm được nó thì nó đã diệt gọn tất cả xong rồi.
Nhưng trên trời có đám trăng lưỡi liềm đỏ kia, muốn tìm được sào huyệt của chúng không hề dễ dàng.
Bỏ đi.
Hay là đánh sập không gian luôn đi.
[…]
#Ký chủ hơi một tí là lại muốn đánh sập không gian#
Thời Sênh đã chuẩn bị đánh sập không gian, nhưng cô phải đợi thiết kiếm đi ra, cho nên bây giờ, phải chạy giữ lấy mạng!
***
Lúc này cả thế giới đều là cảnh tượng như vậy, mặt đất không ngừng nứt vỡ, núi non đổ nát, đám người thú như phát điên, khôi phục hình thú chạy trốn.
Mục tiêu của đám tu sĩ tốt hơn nhiều so với đám người thú kia, họ nhất loạt đi về phía cực Bắc.
Đám tu sĩ có thể ngự kiếm, lúc này có một số vệt trăng lưỡi liềm đỏ trên trời lại hội tụ về một hướng, những nơi khác đều ít hơn hẳn, họ dễ dàng tránh được những vệt trăng lưỡi liềm đỏ đó.
“Cầu xin ngươi đưa ra lên cùng với.” Một cô gái đang sống chết cố bám lấy một vị tu sĩ.
Tu sĩ hất cô gái ra, “Cút ra!”
Tu sĩ đạp kiếm bay thẳng lên trời.
Cô gái lại bám vào tu sĩ bên cạnh, “Cầu xin ngươi cho ra đi lên cùng, cho ta đi cùng với.”
Phản ứng của tu sĩ này cũng gần giống như tên thứ nhất.
Bây giờ tính mạng quan trọng, ai còn chịu mang theo một gánh nặng nữa làm gì.
Cô gái bị từ chối vô tình, toàn thân cô nhếch nhác ngồi bệt dưới đất, cơn chấn động dưới đất càng khiến cô ta sợ hãi hơn.
Cô ta chính là Lâm Thất Thất.
Từ sau khi rời khỏi Bạch An, cô ta gặp phải một nhóm tu sĩ.
Nhóm tu sĩ đó thấy cô ta là con người, nên ban đầu còn đối xử rất tốt với cô ta.
Cô ta cũng học được một số thứ từ đám tu sĩ đó.
Nhưng không bao lâu sau đã có tên tu sĩ động chân động tay với cô ta.
Cô ta không nghe theo.
Họ lại cướp đi nhẫn và vũ khí của cô ta, hùa với nhau cưỡиɠ ɠiαи cô ta.
Cô ta còn chưa kịp thoát khỏi tay lũ người đó thì đã gặp phải chuyện này.
Lâm Thất Thất cũng không thể hiểu nổi tại sao cô ta lại gặp phải chuyện như vậy.
Không, cô ta không muốn chết.
Lâm Thất Thất thu lại khuôn mặt tràn đầy thù hận, chân tay mềm nhũn cố gắng đứng dậy, chạy theo đám người thú trước mặt đi tìm nơi trú ẩn an toàn.
Bốn phía xung quanh không ngừng có người thú bị vệt hình trăng lưỡi liềm đỏ chẻ thành hai mảnh, máu tươi bắn tung tóe lên người Lâm Thất Thất, dịch thể ấm nóng đó dính nhơm nhớp, mùi tanh xộc lên tận mũi, khiến người ta thấy buồn nôn.
Mọi thứ trong tầm mắt dường như đều biến thành một mảng màu đỏ.
Lâm Thất Thất vuốt mặt một cái nhưng vẫn không dám dừng lại.
Nếu cô ta dừng lại sẽ phải chết.
Bên tai toàn là tiếng gào thét kinh hoàng và k3u rên thảm thiết.
Lâm Thất Thất bịt tai, cố gắng hết sức chạy về phía trước.