Lúc Tô Đồ gọi đồ ăn, Thời Sênh lật đằng sau menu xem giá, cũng được, không đến mức giá trên trời, đương nhiên là đối với cô lúc này.
Nếu đổi lại là trước đây, cô có bán cả mình đi cũng không đủ tiền trả một bữa cơm.
“Cô cần gọi thêm gì không ạ?” Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi Thời Sênh.
Thời Sênh gập cuốn menu lại, “Không cần gì nữa.”
Phục vụ tươi cười, “Dạ vâng, mời hai vị đợi một lát ạ.”
“Muốn mời anh ăn cơm phải mất hơi bị nhiều máu đấy.” Thời Sênh chống cằm.
“Được dùng bữa tối cùng tôi, cô Lạc Thù không thấy vinh hạnh sao?”
Mẹ kiếp!
Có biết xấu hổ không hả, ông đây mời anh ăn cơm phải trả tiền đấy, tiền cơm cô phải trả, không có xe cũng phải trả tiền, kéo tay một cái cũng phải trả tiền.
Đây là vinh hạnh cái kiểu gì đấy, ông đây tiêu tiền mua đấy có biết không hả!!!
Thời Sênh cười lạnh, “Kim chủ tốt như tôi đây anh phải ôm cho chặt vào, không phải ai cũng để anh tiêu tiền như vậy đâu.”
Sắc mặt Tô Đồ kỳ quái, “Có phải là tôi muốn gì cô cũng sẽ mua cho tôi không?”
“Ừm.” Mua mua mua.
“Vậy nếu như…” Tô Đồ cố ý kéo dài giọng, “Tôi muốn phụ nữ thì sao?”
Thời Sênh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, “Anh vào địa ngục luôn đi.”
***
Đề tài này kết thúc khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn vào.
Tô Đồ ăn rất nhanh, nhưng vẫn kén ăn như vậy, những món ăn được bưng lên có món hắn không hề động đũa lấy một lần.
Thời Sênh nghi ngờ không biết có phải hắn gọi mấy món đó là bởi vì thấy chuỗi số không trên giá tiền trông đẹp mắt quá hay không.
Lãng phí đồ ăn như vậy sẽ bị nhốt vào phòng kín dạy dỗ đó nha.
Ngứa đòn à!
“Cô Lạc Thù, cô nhìn tôi vậy là có ý gì?”
Thời Sênh cong cong mày cười, “Tô thiếu gia, anh ăn xong chưa?”
“Ừm, cũng được.” Tô Đồ như vị lãnh đạo cấp cao đánh giá, bưng cốc nước trên mặt bàn uống một ngụm.
“Vậy chúng ta có thể đi thuê phòng được chưa?”
“Phụt…” Tô Đồ không nhịn được phun nước vừa uống ra, “Khụ khụ…”
Tô Đồ vội vàng trấn tĩnh lại, lấy khăn giấy lau miệng, “Cô Lạc Thù…”
“Yên tâm đi, lần này tôi mang đủ tiền rồi.” Thời Sênh cắt ngang lời hắn, kéo hắn đi ra ngoài nhà hàng.
Tô Đồ thử nói với Thời Sênh nhưng lần nào cũng bị Thời Sênh cắt ngang.
Cho đến khi ngồi vào trong xe, Tô Đồ mới chỉnh lại cổ áo, “Cô Lạc Thù, tôi muốn nói với cô, trong nhà hàng có phòng giành cho khách.”
Vẻ mặt Thời Sênh trấn tĩnh, “Ồ, nhưng mà đắt quá không thuê nổi, tìm chỗ rẻ hơn.”
Tô Đồ: “…”
Tô Đồ không lái xe đi ngay, hắn khôi phục lại hít nhịp thở, rồi bỗng nhiên nghiêng người áp sát Thời Sênh, “Cô muốn ngủ với tôi thật sao?”
Thời Sênh trợn trừng mắt, dựng lông lên, “Chẳng lẽ là giả chắc? Đã nói là một triệu một đêm rồi cơ mà, sao lại hối hận rồi?”
Tiếng cười thấp giọng của Tô Đồ vang lên trong khoang xe, “Tôi sợ cô hối hận thôi, cô dựa vào cái gì mà thích tôi? Cô có biết thế nào là thích không? Chỉ vì gương mặt này của tôi sao? Nếu là kiểu thích như vậy thì tôi thành thật khuyên cô Lạc Thù hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Hắn nói đến câu cuối cùng, biểu cảm trên khuôn mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Hai người ở rất gần nhau, Thời Sênh có thể nhìn thấy cả lỗ chân lông trên mặt hắn, cô bỗng giơ tay lên vòng qua cổ hắn, mạnh mẽ áp lên cánh môi đó.
Tô Đồ giật mình, cơ thể vô thức lùi lại phía sau, nhưng Thời Sênh ghì rất chặt, hắn không thể lùi lại được.
Trong lồng nguc tiếng trái tim đập mạnh chân thực đến thế.
Nhưng hình như cô lại giống như hình ảnh ảo tưởng.
Nụ hôn của cô mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt, đến mức hắn cũng không thể phân biệt nổi cảm xúc, nhưng lại vô cớ khiến hắn thấy đau lòng.
Bờ môi Thời Sênh cọ sát vào gò má hắn, dừng lại ở tai hắn, “Dựa vào đó là anh.”
Không gì có thể sánh được với người mình thích, cũng chỉ khi nhìn người mình thích mới thấy vui vẻ được.
Tô Đồ giơ tay ấn vào eo Thời Sênh, đẩy cô ra, khóe môi ẩn chứa ý cười, “Cô Lạc Thù, cô vẫn còn nhỏ, chuyện thuê phòng chúng ta từ từ rồi tính.”
Cô vẫn còn là trẻ vị thành niên.
Thời Sênh nhíu mày, cũng không phản bác, “Đưa tôi về trường đi.”
“Sao nào, không muốn ở bên tôi thêm nữa à?
“Anh thu tiền.”
Tô Đồ vân vê mặt cô, “Lần này không thu nữa.”
Thời Sênh nghi hoặc nhìn hắn, “Người trong mắt chỉ có tiền như anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Tô Đồ nhanh chóng tiếp thu ý kiến đổi cách nói, “Vậy cô Lạc Thù thanh toán hai trăm nghìn, mua hai giờ ở bên cạnh tôi thì sao?”
“Không mua, nghèo rồi.”
Tô Đồ: “…”
Thời Sênh không đi theo chiêu trò thông thường khiến Tô Đồ cũng ngẩn ngơ, sớm biết thế này thì đã không nhanh như vậy… thôi bỏ đi.
Tô Đồ đưa Thời Sênh về trường, nhìn cô thuần thục trèo tường vào bên trong, rồi mới lái xe đi.
Trái tim vốn trống rỗng, dường như giờ đây đã tràn đầy ấm áp, không còn cô độc nữa.
Tô Đồ về đến nhà bị Tô Diệp Diệp chặn lại.
Cô vẫn còn mặc nguyên cảnh phục, rõ ràng là vừa xong công chuyện đã vội vã về nhà.
“Tô Đồ.”
Tô Đồ không thèm để ý, đi thẳng lên lầu.
Tô Diệp Diệp vội vã đuổi theo, hét lớn, “Tô Đồ anh nói cho em biết đi, anh định làm cái trò gì vậy hả? Anh ra tay với cả một cô bé còn chưa trưởng thành sao? Anh có ý gì thế? Thèm đàn bà đến phát điên thì anh ra ngoài tìm đại một người còn tốt hơn một cô bé còn chưa thành niên!”
“Tô Đồ rốt cuộc anh nghĩ cái gì vậy hả? Cô bé đó mới chừng ấy tuổi mà anh cũng nỡ ra tay được sao!!!”
“Tô Đồ anh đừng tưởng anh không nói gì mà được nhé.
Bây giờ chuyện này ầm ĩ cả lên rồi, mẹ anh đã mua vé máy bay về ngay trong đêm rồi.”
Tô Diệp Diệp thấy Tô Đồ định vào phòng lập tức xông đến chặn cửa, trợn trừng mắt nhìn Tô Đồ, “Tô Đồ.”
“Đây là chuyện của anh.” Tô Đồ cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt lãnh đạm, “Tốt nhất mọi người đừng có can thiệp vào, hậu quả tự chịu, tránh ra.”
Tô Diệp Diệp sợ nhất là những lúc Tô Đồ bày ra vẻ mặt lạnh lùng này.
Cô rụt lại không khỏi tránh sang một bên.
“Phịch!”
Cửa phòng đóng lại, Tô Diệp Diệp mới tỉnh táo lại, giơ tay gõ cửa, “Tô Đồ anh điên rồi sao, đến khi mẹ anh về đừng trách em không nhắc anh đấy.”
Tô Đồ đứng ở trong phòng, tiếng ồn ngoài cửa dần nhỏ lại.
Hắn cầm điện thoại mở wechat.
Có một tin nhắn chưa đọc.
Lạc Thù: Về đến ký túc xá rồi, gặp phải hai con chuột nhỏ, xử lý xác chết thật là phiền.
Tô Đồ nhíu mày lại.
Hắn cứ cảm thấy câu này có gì đó không ổn, nhưng nhìn cho kỹ hình như không có chỗ nào không đúng cả.
Rất lâu sau hắn vẫn không trả lời lại, bên kia lại chuyển cho hắn 500 tệ.
Tô Đồ cười lắc đầu.
Tô Đồ: Con chuột to cỡ nào.
Lạc Thù: Cao 1m8.
Chuột này thành tinh rồi à…
Sắc mặt Tô Đồ lạnh lẽo, khi gõ chữ dường như cũng mang theo sát khí.
Tô Đồ: Có người muốn gϊếŧ cô?
Lạc Thù: Người muốn gϊếŧ tôi nhiều lắm, haizz.
Lát nữa rồi nói chuyện tiếp, tôi xử lý xong đã.
Tô Đồ nhìn chằm chằm màn hình một lúc, quay người cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tô Diệp Diệp còn đang đứng trong phòng khách gọi điện thoại, thấy hắn xuống lập tức trừng mắt nhìn, “Tô Đồ anh đi đâu?”
Tô Đồ bước nhanh ra khỏi phòng khách.
Tô Diệp Diệp: “…”
***
Bây giờ Thời Sênh xử lý xác chết rất phiền phức.
Thiết kiếm còn đang thăng cấp không dùng được.
Cô cũng không có dung dịch làm tan xác chết trong truyền thuyết.
Lần trước xử lý cái xác đó đã phải tốn không ít sức.
Thời Sênh ngồi xổm trong phòng cắn hạt dưa, nhìn chằm chằm vào xác chết chồng lên nhau rầu rĩ, lần này phải xử lý thế nào đây?
Mang đến cho Phương Tiểu Huân…
Người của cô ta cứ để cô ta tự xử lý, hợp lý đấy! Cứ thế mà làm!
Nhưng vấn đề lại đến nữa rồi.
Phương Tiểu Huân ở phòng ký túc xá nào ấy nhỉ?