Vọng Thư mãi không chịu đi tìm Tử Vi công tử.
Cuối cùng Tử Vi công tử không ngồi yên được nữa, sau khi sai đám thuộc hạ tìm hiểu vị trí của Vọng Thư liền lập tức dẫn người đi tìm.
Đây là một thành trì hạng trung, người đang giữ Quỷ Khốc cũng ở đây, trong thành hiện đang trong trạng thái vô cùng rối loạn.
Tử Vi công tử tìm rất lâu mới thấy được người trong một quán trà.
Hắn dẫn người đi lên, thế cục trong trà lâu hiện đang rất căng thẳng.
Vọng Thư dựa vào cửa sổ.
Thời Sênh ngồi ở bên kia vắt chân uống trà.
Mà người ngồi ở bàn đối diện chính là Hoa Dương thần y, Nguyễn Chỉ Mạt và mấy kẻ giang hồ xa lạ.
Tử Vi công tử nhìn thấy một trong những tên giang hồ đó đang cầm kiếm.
Toàn thân Quỷ Khốc đen nhánh, bởi vì lúc sử dụng sẽ phát ra một âm thanh rất cổ quái nên bị gọi là Quỷ Khốc.
Hoa Dương thần y và mấy người giang hồ kia ở trong cục diện đối lập nhau, còn Vọng Thư và Thời Sênh rõ ràng là đang ngồi xem diễn trò.
Tình hình hiện tại trong trà lâu đúng là như thế.
Vọng Thư cùng Thời Sênh tới quán trà trước.
Sau đó Hoa Dương thần y, Nguyễn Chỉ Mạt và gã đàn ông đeo mặt nạ kia cũng tới.
Oan gia ngõ hẹp gặp nhau chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Hoa Dương thần y nhìn thấy Thời Sênh liền lập tức nghĩ tới chuyện Thời Sênh ra tay đối phó với đồ đệ của mình ở Ngũ Phong Sơn lúc trước.
Lại thấy Thời Sênh vô cùng tiêu dao tự tại, tư thế không để người vào mắt, không hiểu sao ông ta liền nổi giận.
Thời Sênh còn chưa kịp đánh thì đám người giang hồ đang nắm trong tay Quỷ Khốc liền từ trong một phòng trà đi ra, thế nên mới tạo thành thế cục như lúc này.
Hiện tại lại có một nhóm người nữa tới, không khí có vẻ càng thêm ngưng trọng.
“Người của Tử Vi sơn trang cũng muốn tới cắm một chân sao?” Hoa Dương thần y nhìn chằm chằm Tử Vi công tử với vẻ mặt không tốt.
Tầm mắt của Tử Vi công tử thoáng nhìn qua Hoa Dương thần y, rơi xuống trên người Vọng Thư.
Hắn tạm dừng mấy giây rồi lại một lần nữa đem tầm mắt quay trở lại trên người Hoa Dương thần y, “Tiền bối nghĩ nhiều rồi, ta không có hứng thú với Quỷ Khốc.”
Hoa Dương thần y vẫn duy trì sự cảnh giác: “Vậy không biết Tử Vi công tử tới nơi này làm gì vậy?”
Hoa Dương thần y biết tới tiếng tăm của Tử Vi sơn trang, đặc biệt là Tử Vi công tử từ nhỏ đã nổi tiếng kia.
Giờ hắn xuất hiện ở đây, vừa lúc Quỷ Khốc cũng có mặt ở đây.
Hắn nói không có hứng thú với Quỷ Khốc, tất nhiên Hoa Dương thần y không tin rồi.
Trên giang hồ, Tử Vi sơn trang vừa chính vừa tà, hắn tới tranh đoạt cũng không có gì kỳ quái cả.
“Tìm người.”
Tầm mắt Hoa Dương thần y lập tức rơi xuống trên người Vọng Thư.
Ông ta không biết hai người này có quan hệ gì, nhưng rõ ràng lúc trước ở trên Ngũ Phong Sơn, hai người này có dây dưa với nhau.
Giờ Tử Vi công tử lại nói tới tìm người, vậy thì chỉ có thể là kẻ này.
Tầm mắt Nguyễn Chỉ Mạt vẫn luôn đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ, sắc mặt nặng nề, cũng không biết là đang có âm mưu gì.
Dù sao nữ chính này đã hỏng đến không cứu được, chắc chắn không phải suy nghĩ gì hay ho rồi.
Thời Sênh đang nghĩ xem chút nữa có nên chém hay không nên chém.
Nếu chém… Lỡ mà giống như lần trước thì chẳng có lời chút nào.
Không chém, thì lại ngứa tay không chịu được.
Khó chọn quá đi.
Tử Vi công tử hơi gật đầu với Hoa Dương thần y, sau đó tầm mắt nhìn thẳng vào Vọng Thư: “Vô Ảnh, Nghê Uyên ở chỗ ngươi đúng không?”
Đề tài đột nhiên chuyển tới trên người Vọng Thư, người đang giữ Nghê Uyên bên kia lập tức lùi về sau.
Hoa Dương thần y phát hiện ý đồ của hắn liền hét lên một tiếng: “Chỉ Mạt, ngăn hắn lại!”
Tử Vi công tử và Hoa Dương thần y đồng thời cùng lên tiếng một lúc, âm thanh binh khí chạm vào nhau lập tức vang lên, bàn ghế và chén trà vỡ vụn bay loạn xạ.
Người đang giữ Quỷ Khốc dường như đã gϊếŧ đỏ cả mắt, vừa rít gào vừa đâm chém lung tung.
Tử Vi sơn trang có rất nhiều người nhưng vẫn xui xẻo dính chiêu, vì thế tràng cảnh càng thêm hỗn loạn.
Lúc chiến cuộc lan tới, Thời Sênh liền ôm Vọng Thư từ trên lầu hai nhảy xuống.
Tử Vi công tử theo sát phía sau, rơi xuống đối diện bọn họ.
Người trên đường phố nhìn quán trà thì thấy có người nhảy xuống, bọn họ vội vã lùi về sau, tò mò quan sát hai bên.
“Vô Ảnh, có phải Nghê Uyên đang ở trong tay ngươi không?” Tử Vi công tử lại hỏi một lần.
Vọng Thư tránh ra khỏi cái ôm của Thời Sênh, thân mình hơi vươn lên chắn trước người cô, nhếch miệng cười: “Ở đây thì sao chứ?”
“Đưa cho ta.” Trong giọng nói của Tử Vi công tử hơi có sự ngưng trọng.
Vọng Thư cười lớn: “Chúng ta đánh cuộc là xem ai lấy được Nghê Uyên trước thì người đó thắng.
Giờ ta đã lấy được Nghê Uyên, tại sao bản công tử phải đưa cho ngươi.”
“Ngươi lấy được Nghê Uyên thì kết cục sẽ giống như người đang ở bên trên kia thôi.” Giọng Tử Vi công tử rất lãnh đạm, “Ngươi không khống chế được kiếm Nghê Uyên.”
Trong đáy mắt Vọng Thư hiện lên một chút không nghiêm chỉnh, nụ cười càng gia tăng hơn, “Có thể khống chế được Nghê Uyên hay không là chuyện của bản công tử.
Giờ có phải Tử Vi công tử nên giữ lời hứa lúc đánh cuộc rồi không nhỉ?”
Mày của Tử Vi công tử nhíu lại, thoáng nhìn qua Thời Sênh đang bị Vọng Thư ngăn ở sau lưng, trong lòng liền sáng tỏ.
Tử Vi công tử trầm ngâm một chút, “Ngươi muốn cái gì?”
“Ta nghe nói Tử Vi sơn trang có một quả ngọc trúc, dùng nó để đổi được chứ?” Vọng Thư gần như không suy nghĩ gì, nhanh chóng nói ra điều kiện của mình.
Tử Vi công tử nhíu mày.
Thật lâu sau, hắn mới trả lời, “Được.”
Tử Vi công tử lấy ra một ống trúc phiên bản thu nhỏ từ trong tay áo: “Kiếm Nghê Uyên.”
Vọng Thư nhếch miệng cười: “Loại đồ vật này chắc chắn ta sẽ không mang theo bên người rồi.
Ngươi đưa ngọc trúc cho bản công tử, bản công tử sẽ nói cho ngươi biết kiếm Nghê Uyên ở đâu.”
Tử Vi công tử đột nhiên nắm chặt lấy ngọc trúc: “Sao ta biết ngươi nói thật hay đùa chứ?”
Vọng Thư nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Ngươi có tin hay không bản công tử không quan tâm, với ta chẳng có tổn thất gì hết.”
Dường như Tử Vi công tử hơi cân nhắc một chút, sắc mặt liên tục thay đổi, sau một lúc lâu mới vứt ngọc trúc cho Vọng Thư.
Ngọc trúc rơi từ trên không trung xuống theo hình parabol, mắt thấy chuẩn bị rơi vào trong tay Vọng Thư rồi thì lại có một bóng người đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh, ngọc trúc lập tức bị cô ta tóm lấy.
Người nọ lăn một vòng trên mặt đất, đụng vào cửa hàng ở phía sau mới dừng lại được.
Vọng Thư và Tử Vi công tử đều lao về phía đó, nhưng đúng lúc này, từ quán trà sau lưng lại phát ra một âm thanh rất lớn, toàn bộ quán trà đều sụp xuống, sau đó mấy bóng người lao vọt ra từ đám tro bụi, rơi xuống đường phố.
“A!”
Người vây xem hét lên chói tai vội vã chạy đi, lại có một ít người đi ngược chiều tới, dần dần xúm lại.
Những người này đều là người trong giang hồ, tới đây vì Quỷ Khốc.
“Gϊếŧ các ngươi!” Người đang giữ Quỷ Khốc trong tay mặt mày dữ tợn, trên thân Quỷ Khốc dính đầy máu tươi, nhỏ đầy xuống mặt đất.
Hắn hét lớn một tiếng, nắm Quỷ Khốc bổ về phía người gần nhất.
Thời Sênh dịch đến vị trí an toàn, nhìn Vọng Thư và Tử Vi công tử đang vây công Nguyễn Chỉ Mạt.
Đúng thế, người vừa mới cướp ngọc trúc chính là Nguyễn Chỉ Mạt.
Dường như cô ta đã nhìn trúng ngọc trúc kia, nên dù lúc này vô cùng nhếch nhác cũng không có ý định giao trả lại ngọc trúc.
Trên mặt Vọng Thư đầy âm trầm.
Thời Sênh ở bên hắn lâu như thế, chưa bao giờ thấy hắn tỏ thái độ như thế này.
Đại đa số thời gian hắn đều cười hì hì, tự kỷ không thể nào chịu được.
Nguyễn Chỉ Mạt lao ra khỏi vòng vây của Vọng Thư và Tử Vi, lảo đảo rơi xuống trước mặt gã đàn ông đeo mặt nạ, nhét ngọc trúc vào trong tay hắn.
Người đàn ông hình như hơi kinh ngạc, ôm chặt lấy Nguyễn Chỉ Mạt.
Thời Sênh ngồi lên thiết kiếm bay tới bên cạnh Vọng Thư, nghiêng đầu hỏi: “Rất muốn có nó à?”
“Là tặng cho nàng.” Vọng Thư đáp.
Tặng cho cô?
Đệch!
Quà tặng ông đây mà nữ chính cũng dám cướp!!!
Cần phải cướp lại ngay!