“Tiểu Sênh?” Vọng Thư ôm một bó hoa tươi tiến vào, giơ ra trước mặt Thời Sênh với vẻ lấy lòng, thái độ cực kỳ ngoan ngoãn.
“Mới hái đấy, thích không?”
Thời Sênh liếc nhìn một cái: “Không thích.”
Vọng Thư hơi thất vọng: “Vậy Tiểu Sênh thích cái gì?”
Tại sao mà những thứ hắn tặng, cô đều không thích thế?
“Anh.” Ngón trỏ của Thời Sênh nâng cằm hắn lên, cúi người ngậm lấy cánh môi hắn.
Vọng Thư ngoan ngoãn để mặc cô ngấu nghiến, nỗi thất vọng vừa rồi ngay lập tức bị sự suиɠ sướиɠ thay thế.
Thời Sênh hơi dừng lại lấy hơi, nói: “Em thích nhất, chính là anh.”
Sắc mặt Vọng Thư ửng đỏ: “Anh cũng thích Tiểu Sênh nhất.”
Sáng sớm ngày ra đã rải cẩu lương, Tiểu Ly từ chối.
Từ khi trở về, Vọng Thư như biến thành người khác vậy, cả ngày dính lấy Thời Sênh không rời, còn học được làm nũng, bán manh, cái này rõ ràng là chiêu độc quyền của cô ta mà.
Mà điều khiến cô ta tức giận nhất là, cô ta có làm nũng bán manh thế nào cũng chẳng ăn thua, Vọng Thư chỉ tùy tiện nói một câu là thành chủ đã đồng ý ngay.
Chán ghét chết đi được.
Chán ghét nhất thành chủ có người trong mộng liền biến thành vô nhân tính.
“Thành chủ!” Tiểu Ly gõ cửa đi vào.
Cô ta phải làm bóng đèn để tức chết hắn mới được, “Thành chủ, muội có việc muốn nói với tỷ.”
Thời Sênh buông Vọng Thư ra, lúc Vọng Thư rũ mắt xuống, tầm mắt lạnh băng quét qua Tiểu Ly.
Trong nháy mắt đó, cả người Tiểu Ly phát lạnh, cứ có cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, nguy hiểm tới mức chân cũng mềm nhũn, muốn chạy trối chết.
Nhưng mà khi Vọng Thư ngẩng đầu lên một lần nữa, trên mặt hắn vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn như thường.
Tiểu Ly vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng, không tự giác lùi về sau mấy bước, vừa rồi không phải ảo giác đấy chứ?
“Có chuyện gì?”
Tiểu Ly tiếp tục lùi về sau, nuốt nước bọt, nhanh chóng nói: “Người của Tử Vi sơn trang đang đánh nhau với Huyết Sát Minh ở bên ngoài.”
Vừa nói xong liền xoay người chạy biến ra khỏi phòng.
Dọa chết cô ta rồi.
Thời Sênh bất đắc dĩ lắc đầu hỏi Vọng Thư: “Sao lại hù dọa con bé rồi?”
“Hừ.” Vọng Thư hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo quay đầu đi chỗ khác.
“Được rồi, anh thích là được.” Vợ nhỏ thật là kiêu, “Tiểu công tử, cùng ta đi xem diễn được không?”
Vẻ mặt của Vọng Thư rất ngoan ngoãn, duỗi tay ra cầm lấy tay Thời Sênh, mở to đôi mắt trong sáng, đáng yêu tới mức làm người ta muốn chà đạp hắn một phen.
Thời Sênh cố đè lại cái tay đang ngứa của mình, dẫn hắn đi ra cổng thành.
…
Bên ngoài cổng thành.
Người giang hồ và Tử Vi sơn trang đứng thành một trận doanh.
Đại quân Huyết Sát Minh ở phía đối diện, số lượng cực kỳ khổng lồ.
Tư thế này phỏng chừng là trận quyết chiến cuối cùng.
Thời Sênh nhảy lên tường thành, hướng xuống bên dưới kêu lên: “Các ngươi đánh xong thì nhớ thu dọn sạch sẽ, đừng có làm chỗ của ta bị bẩn đấy.”
Một tiếng hét này lập tức đánh vỡ cục diện bế tắc.
Có người trong Huyết Sát Minh ngẩng đầu nhìn lên.
Đó là một gã đàn ông trung niên, cảm giác đầu tiên mà hắn đem tới cho người ta là trông hắn chẳng khác nào thái giám.
Người này đứng đầu đội ngũ.
Huyết Sát Minh tỏ ra cực kỳ tôn trọng hắn.
Đây chắc là người lãnh đạo hiện tại của bọn chúng rồi.
“Vọng Thư, trở về đi.” Giọng nói eo éo sắc nhọn của minh chủ thái giám từ dưới truyền lên, nghe không ra có tí tức giận nào, cứ như đang triệu hồi một con sủng vật trốn nhà đi chơi vậy.
Vọng Thư hờ hững nhìn những người bên dưới, dáng vẻ “ta không quen biết các ngươi“.
Đối với Vọng Thư mà nói, hắn là Phượng Từ, thân thể và ký ức ở thế giới này đều không quan trọng, trong trái tim hắn chỉ có một mình Thời Sênh.
Vì thế, người bên dưới là ai, hắn căn bản không hề có hứng thú muốn biết.
“Vọng Thư, nghĩa phụ đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?” Minh chủ thái giám không nhận được câu trả lời nên không khỏi tức giận, “Đừng có làm nghĩa phụ tức giận nữa.
Bây giờ ngươi trở về thì ngươi vẫn là thiếu chủ.
Những chuyện trước đây, nghĩa phụ sẽ không truy cứu.”
Vọng Thư nhìn sang Thời Sênh, chớp mắt vô tội.
“Giờ hắn đã là người của Tử Linh Thành chúng ta, không liên quan một chút nào tới các ngươi hết.
Các ngươi muốn đánh nhau thì đánh đi, không có thì mau cút.”
Minh chủ thái giám nhìn thiếu nữ kiêu ngạo đứng trên tường thành, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, “Vọng Thư, ngươi vì đứa con gái này mà phản bội lại nghĩa phụ sao?”
Vọng Thư vẫn không lên tiếng, hắn không thèm nói chuyện với đám người này.
Minh chủ thái giám cười lạnh một tiếng, phất tay ra lệnh, “Gϊếŧ bọn chúng.”
Người của Huyết Sát Minh từ sau lưng hắn ta nối đuôi nhau tiến lên, tiếng chém gϊếŧ tại chỗ vang lên.
Tử Vi công tử một thân trắng như tuyết xông thẳng về phía minh chủ thái giám, dường như hắn cũng có thù gì đó với tên thái giám kia nên ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Thực lực của Minh chủ thái giám cũng không kém, hai người tạm thời chưa thể phân thắng bại.
Người của Huyết Sát Minh như ăn phải thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Người trong võ lâm đối đầu với bọn họ gần như bị đánh cho không còn mảnh giáp.
“Thành chủ, là Giang Lâm ca.” Tiểu Ly đứng ở một chỗ khá xa, chỉ về phía một đám người đang áp sát phía sau đám người của Huyết Sát Minh.
Người dẫn đầu đúng là Giang Lâm.
Dường như hắn cũng nhìn thấy người trên thành nên khựng lại trong chốc lát, sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt, dùng tay ra hiệu cho mấy người phía sau.
Đám người lập tức tản ra, tiến lên theo xu thế nửa vây quanh, áp sát đám người của Huyết Sát Minh.
Giang Lâm sử dụng chiến thuật bóc bánh từ bên ngoài, sau đó dần tiến về phía chiến trường chính nơi Tử Vi công tử và Minh chủ thái giám đang đánh nhau, nhân lúc lão thái giám không chú ý mà ra một chiêu trúng ngay mục tiêu.
“Dừng tay!” Giang Lâm đánh lén thành công, lập tức bắt được Minh chủ thái giám, quát lên với xung quanh.
Người của Huyết Sát Môn thấy Minh chủ thái giám nhà mình đã bị bắt thì vội vàng dừng tay lại.
Người trong Võ Lâm cũng chuẩn bị dừng tay.
Thời Sênh lại đứng bên trên chỉ huy: “Nhân cơ hội hiện tại gϊếŧ chết bọn chúng đi, các ngươi còn muốn định dừng lại để tí bị chúng phản kích lại à?”
Cô cũng không hiểu cho lắm, tại sao có người bị bắt cóc thì hai bên phải ngưng chiến, chẳng phải lúc này chính là thời cơ tốt nhất, phải nhân cơ hội đối phương dừng tay mà gϊếŧ ngược lại sao?
[Cô tưởng ai cũng không biết xấu hổ như cô à?]
Thời Sênh trợn mắt, mặt mũi có thể giữ mạng được không? Chết toi rồi thì cần mặt mũi làm gì nữa? Đi xuống làm con rể cho Diêm Vương à?
[…] Không muốn nói chuyện với Ký chủ, tạm biệt nhau đi!
Mọi người cũng đều cạn lời.
Nhưng mà giây tiếp theo, tràng cảnh yên tĩnh lại một lần nữa hỗn loạn.
“Dừng tay, dừng tay, nếu không ta sẽ gϊếŧ hắn.” Giang Lâm hét lên với những tên bên Huyết Sát Minh, “Mau bảo bọn chúng dừng lại.”
Không ai nghe Giang Lâm nói, hắn đành phải ra lệnh cho Minh chủ thái giám.
Minh chủ thái giám từ lúc bị bắt tới giờ vẫn chưa hề biểu lộ ra một chút hoảng sợ nào, chứng minh hắn căn bản không sợ, “Nhóc con, ngươi còn non… A…”
Một thứ gì đó lành lạt trôi tuột qua miệng hắn, trượt vào trong họng.Tiểu Ly lao ra từ trong đám người, cầm dây thừng trói chặt hắn lại, sau đó nhanh chóng chạy về phía cổng thành.
Minh chủ thái giám bị kéo lê trên mặt đất tạo thành một vệt kéo dài thật dài.
Tiểu Ly buộc dây thừng lên cọc gỗ trên tường thành, nhẹ nhàng treo Minh chủ thái giám lên.
Tiểu Ly nhanh nhẹn thắt một cái nơ, ngẩng đầu nhìn Minh chủ thái giám đang lảo đảo lắc lư, sau đó quay đầu nhìn về phía Giang Lâm vừa đuổi theo tới đây, “Giang Lâm ca, thành chủ đã nói rồi, không thể để kẻ thù có bất kỳ cơ hội phản kích nào, vừa rồi huynh rất nguy hiểm đấy, có biết không hả?”
Giang Lâm: “…” Tiểu sư muội nói lúc nào chứ?
Hắn không thường xuyên ở Tử Linh Thành, lúc Thời Sênh nhàm chán thường làm công tác tư tưởng cho đám người này.
Hắn căn bản không ở nhà thì sao có thể biết được chứ.