“Sao lại thế này?” Đáy mắt Phượng gia chủ tràn đầy không kiên nhẫn, lửa giận xông lên, tay đập xuống bàn, “Phượng Khuynh Khuynh, ngươi định làm gì?”
Phượng Khuynh Khuynh không biết phải giải thích thế nào, nàng ta hoàn toàn không nghĩ mình sẽ bị bắt.
Nàng ta bị bắt tại trận, giải thích thế nào cũng là gượng ép, cho nên cách tốt nhất là không nói gì hết.
Phượng Khuynh Khuynh cắn chặt răng, không nói lời nào.
“Vì sao ngươi lại ám sát Tiểu Âm?” Phượng gia chủ nhìn Phượng Khuynh Khuynh quỳ giữa đại sảnh, trong đáy mắt có chút cảm xúc không rõ ràng, bỗng nhiên lại hét lên một tiếng, “Phượng Khuynh Khuynh, nói chuyện!”
Đại sảnh yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đều cố gắng thở thật nhẹ nhàng, sợ chính mình sẽ phá ngang không khí lúc này.
Phượng gia chủ tức giận tới thở hổn hển: “Phượng Khuynh Khuynh, ngươi muốn tạo phản đúng không? Ngươi nhìn lại bộ dáng của mình đi, Vạn Quyền đã dạy dỗ ngươi thế nào đấy hả?”
Phượng Khuynh Khuynh đau đến sắp mất đi lý trí, nghe Phượng gia chủ nhắc tới Vạn Quyền, nàng ta ngẩng phắt đầu lên, giọng đầy căm giận, “Vạn đạo sư dạy ta thế nào không cần ngài quản.
Chính ngài cũng không làm được những điều một phụ thân nên làm, có tư cách gì mà quản ta?”
Đời trước là như thế, chính người cha trên danh nghĩa này đã đẩy nàng ta xuống vực sâu vạn trượng.
Từ sau khi tới Phượng gia, nàng ta chưa từng một lần cảm nhận được tình thương của cha.
“Ta cũng là con gái của ngài, vì sao lại đối xử với ta như thế? Ta sai ở đâu chứ?”
“Ngài tình nguyện yêu thương một đứa con gái không hề có quan hệ huyết thống gì với mình cũng không thèm nhìn ta một cái.
Ngài đã không muốn thấy ta như thế thì còn đón ta về làm gì?”
“Lúc ta được sinh ra, sao ngài không bóp chết ta luôn đi?”
Từ sau khi Phượng Khuynh Khuynh trọng sinh cho tới giờ, trong đáy lòng tích tụ vô số oán khí và tủi thân, bây giờ đều bùng nổ tới không thể cứu vãn được nữa.
Rốt cuộc nàng ta đã sai ở đâu chứ?
Thân là con gái riêng là lỗi của nàng ta sao?
“Đây là lý do ngươi ám sát Tiểu Âm?” Phượng gia chủ tỉnh táo lại, khôi phục vẻ uy nghiêm của người đứng đầu gia tộc.
Phượng Khuynh Khuynh đảo mắt, “Đúng.”
“Ngươi nghĩ ta điếc à?” Thời Sênh đột nhiên lên tiếng.
Cô còn đang ngồi đây mà nữ chính đại nhân vẫn có thể trợn mắt nói dối được, thật đúng là quá giỏi.
“Tiểu Âm?”
“Nàng ta đã ăn trộm kỳ lân của Quốc sư.” Thời Sênh tiếp tục chống cằm, vẻ mặt bình tĩnh như đang nói một chuyện rất râu ria.
“Cái gì?” Phượng gia chủ đứng bật dậy, sắc mặt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phượng Khuynh Khuynh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả?”
Đồ của Quốc sư mà cũng dám trộm?
“Ta không làm.” Phượng Khuynh Khuynh không thừa nhận.
“Ta không trộm kỳ lân nào hết.”
Không ai biết nàng ta có không gian, bọn họ sẽ không lục soát được kỳ lân ở chỗ mình, vì vậy Phượng Khuynh Khuynh không hề tỏ ra sợ hãi.
Phượng gia chủ vội vàng cho người đi lục soát, người lục soát rất nhanh quay về báo không thấy hai con lỳ lân nào cả.
“Bộp!” Phượng gia chủ đập bàn, giận dữ quát: “Phượng Khuynh Khuyhh, lá gan ngươi cũng không nhỏ đâu, mau giao kỳ lân ra đây.”
“Ta không thấy kỳ lân nào hết.” Phượng Khuynh Khuynh rất mạnh miệng.
“Vậy ý ngươi là Tiểu Âm đổ oan cho ngươi?”
Phượng Khuynh Khuynh đã thu liễm hết mọi cảm xúc, cười lạnh: “Nếu nàng ta nói là ta trộm, vậy thì các người cứ lục soát đi, ta chỉ biết nói câu đó, chưa từng thấy kỳ lân nào hết.”
Thời Sênh túm vạt áo, dựa vào ghế, khóe miệng nhếch lên.
Phượng Khuynh Khuynh cắn răng uốn thẳng lưng, nàng ta không thể cúi đầu trước những người này, sớm muộn gì mình cũng sẽ báo thù, sẽ làm những người này phải nếm đủ tư vị sống không bằng chết.
Phượng gia chủ nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Khuynh một lúc, sau đó trầm giọng ra lệnh: “Đi tìm!”
Hai con kỳ lân lớn như thế, ông không tin nó có thể chui xuống đất được.
Kết quả vẫn không lục soát được gì.
Toàn bộ Phượng gia đều bị lục soát một lần, vẫn không tìm thấy kỳ lân đâu.
Phượng Khuynh Khuynh đã sớm biết kết quả này, “Không cần phải hắt nước bẩn lên người ta nữa, tốt xấu gì ta cũng là con gái của ngài, hắt lên người ta cũng là hắt lên mặt ngài thôi.”
Phượng gia chủ gấp tới cực độ, Phượng Khuynh Khuynh rõ ràng là bị bắt tại trận, nàng ta hẳn không có thời gian chuyển kỳ lân đi đâu, chẳng lẽ không phải nàng ta trộm thật sao?
Nhưng chắc chắn Tiểu Âm sẽ không nói dối ông.
“Quốc sư tới…”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bẩm báo.
Thời Sênh hơi giương mắt, nhìn về phía đại sảnh.
Ngân Vi từ ngoài tiến vào, bước chân không nhanh không chậm.
Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ đại sảnh như chỉ còn mình hắn, khí thế của mọi người lập tức bị áp chế xuống hết.
“Quốc sư đại nhân.” Phượng gia chủ tiến lên vài bước, xoay người hành lễ, ánh mắt đảo tới Thời Sênh vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, biểu tình không khỏi cứng ngắc, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho cô.
“Nàng ấy không cần hành lễ với ta.” Ngân Vi đi vòng qua Phượng gia chủ, ngồi lên ghế chủ vị.
Phượng gia chủ: “…”
Không cần hành lễ là có ý gì?
Quốc sư thật sự coi trọng Tiểu Âm sao?
“Sao ngài đã quay lại rồi?” Tự nhiên chạy đi, tự nhiên quay lại.
Ngữ khí của Thời Sênh quá mức tự nhiên làm cho trái tim Phượng gia chủ nảy lên vài cái, ngay cả Đế quân đều phải kiêng kị nam nhân này vài phần, Tiểu Âm nhà ông sao lại tùy ý như thế?
“Tiểu Âm, không được vô lễ.”
Thời Sênh còn chưa kịp nói, Ngân Vi đã mở miệng trước, “Không có cách nào.”
Không có cách nào …
Không có cách nào …
Trong đầu Phượng gia chủ hiện tại chỉ có mấy chữ này.
Ngân Vi nhìn về phía Thời Sênh, trong con ngươi đen như mực hiện lên chút ánh sáng, ánh mắt lạnh như băng lại nhiễm một chút dịu dàng, “Tặng đồ cho nàng.”
Thời Sênh: “…”
Đôi mắt Ngân Vi như đang cười, nói: “Mang vào đây.”
Đội Thần Vệ trong trang phục màu trắng khiêng một đầu kỳ lân tiến vào.
Ánh mắt Phượng gia chủ biến đổi, ông nhìn về phía Thời Sênh, cô lại đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào con kỳ lân.
Tiểu Âm nhà ông thân cận với Quốc sư từ lúc nào vậy?
Phượng gia chủ không biết phải nói gì, chỉ có thể đứng bên cạnh làm nền.
Đội Thần Vệ đặt kỳ lân ở ngay bên cạnh Phượng Khuynh Khuynh.
Phượng Khuynh Khuynh vốn bị người ta quên lãng lúc này lại trở thành tiêu điểm.
Trên mặt nàng ta không còn chút huyết sắc nào, gương mặt trắng như tờ giấy nhưng vẫn quật cường thẳng sống lưng, cố gắng không để mình ngã xuống.
Trên người nàng ta còn rất nhiều đan dược, nhưng ở đây nhiều người như thế, nàng ta không có cách nào lấy ra dùng được.
“Ngài cướp về?” Vừa rồi hắn đi vội vàng như thế là để cướp lại kỳ lân này à?
Giọng của Ngân Vi rất thản nhiên sửa lại lời của Thời Sênh, “Là lấy về.”
Thời Sênh: “…” Có gì khác nhau sao?
“Đồ ta đưa cho nàng, không ai có thể lấy đi được.”
Mẹ kiếp!
Chắc chắn con hàng này đang thả thính cô rồi.
Ánh mắt Ngân Vi đảo qua trên người Phượng Khuynh Khuynh, thân mình hơi ngả về sau, mười ngón tay đan lại để ở trước người, “Phượng Khuynh Khuynh, còn có một pho tượng kỳ lân nữa, ngươi tự mình giao ra đây hay ta sai người giúp ngươi lấy ra?”
Sắc mặt Phượng Khuynh Khuynh còn trắng hơn cả lúc nãy.
Ánh mắt đầy vẻ xâm lược của Ngân Vi còn làm nàng ta khó chịu hơn cả lúc nhìn vào mắt Thời Sênh.
Hơi thở của Phượng Khuynh Khuynh rất loạn, nàng ta vội vàng thở d0c hai cái, vết thương trên vai càng thêm đau đớn, nàng ta cắn răng phủ nhận, “Ta chưa từng thấy kỳ lân nào cả.”
Không thể thừa nhận.
Tuyệt đối không thể thừa nhận trước mặt nam nhân này.
Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Phượng Khuynh Khuynh lúc này.
Ngân Vi là BOSS phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết này, ở giai đoạn đầu hoàn toàn không ra mặt, cho nên nữ chính chưa phải chạm mặt với hắn lúc tu vi còn yếu.
Mà lúc này, vì có liên quan tới Thời Sênh, Ngân Vi đã ra mặt, nữ chính còn chưa kịp trưởng thành chỉ có thể chịu ngược mà thôi.