Thời Sênh cúp điện thoại, tiếp tục trở về phòng nghe nhạc, cô cũng không có thói quen xen vào việc của người khác.
Thời Sênh nghe rồi chẳng biết ngủ quên từ lúc nào.
Chuông cửa đột ngột vang lên, khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Cô mờ mịt nhìn bài hát vẫn đang chạy đi chạy lại trên máy tính, vuốt lại tóc, đứng dậy đi đến mở cánh cửa đen.
Một người đàn ông đeo kính đỡ một người đàn ông nhìn như uống say, thấy cửa mở, người đàn ông đeo kính lập tức thở phào.
“Bé ngoan, cháu ở nhà thật tốt quá.”
Thời Sênh: “…”
Cô nhớ giọng nói này, chính là người vừa gọi điện thoại nói xảy ra chuyện kia.
Hình như là trợ lý Vu Thanh, họ Phùng, tên gì nguyên chủ không biết.
Cô chỉ nghe được Vu Thanh gọi anh ta là trợ lý Phùng.
“Anh Vu bảo chú đưa anh Hạ đến đây trốn tạm, chờ anh ấy trở về rồi xử lý.
Bé ngoan, cháu cho chú vào trước đã…” Trợ lý Phùng hơi thở hổn hển, nhìn anh ta lúc này cũng rất chật vật, trên người còn có vết máu, cũng không biết là của ai.
Thời Sênh nhíu mày, móc điện thoại di động ra để gọi điện thoại cho Vu Thanh.
Vu Thanh nhấc máy rất nhanh, “Bé ngoan, trợ lý Phùng đã tới chưa? Cháu để cho bọn họ vào trước.
Nếu là cháu không quen thì bảo trợ lý Phùng đưa cháu về trường đi.”
“Cháu biết rồi.” Thời Sênh nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Vu Thanh còn không kịp phản ứng, Thời Sênh đã cúp điện thoại, để hai người kia tiến vào.
Trên người người đàn ông được trợ lý Phùng đỡ vào kia nồng nặc mùi rượu, nhưng lại mang theo một chút hơi thở khiến cô quen thuộc.
Thời Sênh nhíu nhíu mày, chủ động đưa tay đỡ lấy người đàn ông, góp sức đỡ anh ta lên trên ghế sa lon.
Vừa tiếp xúc người đàn ông, hơi thở mong manh vừa rồi lập tức trở nên nồng nặc lên.
Con ngươi Thời Sênh híp lại, “Ai đánh anh ta?”
“Anh Hạ cãi cọ với người khác, mấy thằng oắt kia đã chạy rồi, nhưng mà chú sợ có paparazzi tới, ngày mai…” Trợ lý Phùng lắc đầu, thôi xong rồi xong rồi, lần này là xong thật rồi.
Trợ lý Phùng lại chuyển sang chuyện khác, “Bé ngoan, chú còn phải đi xử lý một chút chuyện bên kia.
Cháu về phòng đi, mặc kệ hắn.”
Thời Sênh khẽ gật đầu.
Trợ lý Phùng vội lo liệu rồi rời đi, Thời Sênh nhìn chằm chằm người đàn ông đang bất tỉnh nhân sự trên ghế sa lon, có chút đau đầu.
CMN sao lại thảm thế này.
ĐM đại BOSS đâu?
Thật ra anh là nữ chính phải không?
Thời Sênh thở dài, đi vào phòng vệ sinh cầm khăn mặt sạch sẽ, trên người anh chẳng những có mùi rượu, còn có mùi máu tươi.
Thời Sênh lật người anh lại, để anh nằm thoải mái hơn, tóc của anh hơi dài, che xuống mặt.
Thời Sênh đẩy hai bên tóc ra, lộ ra một gương mặt đẹp trai.
Gương mặt này…
Nguyên chủ cũng không xa lạ gì.
Hạ Linh.
Hai năm trước đảm nhận vai trò nhan sắc trong nhóm nhạc “Lấp lánh” nổi tiếng thời bấy giờ, nhưng hiện tại nhóm này đã không còn tồn tại nữa.
Từ sau khi nhóm giải tán, antifan Hạ Linh gần như quấn mấy vòng quanh Trái Đất, trên web mỗi ngày đều có người bôi nhọ anh.
Mà nhóm Lấp lánh kia…
Trong đó có nam chính An Thần.
Nhóm giải tán, Hạ Linh bị anti không còn chốn dung thân, nhưng fan An Thần lại đầy khắp nửa bầu trời, sau đó càng nhiều người anti Hạ Linh hơn, cảm thấy trước kia là do Hạ Linh liên lụy An Thần.
Thời Sênh vốn định đổi quần áo cho Hạ Linh, kết quả tay vừa đưa tay ra, đã bị người bắt lại.
Hạ Linh vừa rồi còn nhắm hai mắt, chẳng biết đã mở mắt từ lúc nào.
Tròng mắt của anh hơi lạnh, như mặt hồ đóng băng, nhưng mà lại mang một chút bướng bỉnh ngỗ nghịch.
Anh nhìn chằm chằm Thời Sênh chốc lát, đột nhiên hất tay ra, “Cút!”
Thời Sênh: “…” Ô Từ nhà mình lợi hại nhỉ, dám quát ông à, anh tưởng ông thích hầu hạ anh sao?
Thời Sênh ném khăn mặt xuống, đứng dậy đi vào phòng.
Chân mới bước đi, cổ tay đã bị người nắm, thoáng cái kéo cô lên ghế sa lon, mùi rượu và mùi máu tươi trên người người đàn ông đập vào mặt.
“Đừng rời bỏ tôi.” Hạ Linh vùi đầu trên cổ Thời Sênh, giọng nói rất nhẹ, mang theo vài phần ủ rũ, “Đừng rời bỏ tôi.”
Thời Sênh: “…” CMN không phải là anh bảo ông cút sao?
Tôi nói cho anh biết, sớm nắng chiều mưa thế này là dễ ăn đòn lắm đấy!
Ôm chốc lát, Hạ Linh hơi mơ hồ ngẩng đầu, nâng mặt Thời Sênh lên, “Cô là ai?”
Trong con ngươi anh lộ ra men say, CMN rõ là uống say.
“Tôi? Tôi là người yêu anh, anh quên à?” Thời Sênh giải cứu khuôn mặt của mình ra, “Thế nào, ăn sạch rồi không chịu trách nhiệm à?”
Hạ Linh lắc đầu, “Không đúng, tôi không có người yêu, phụ nữ rất phiền phức.”
Anh lại hỏi, “Cô thật sự là người yêu tôi?” Men say trong con ngươi càng lộ ra rõ ràng.
Không đợi Thời Sênh trả lời, anh tiếp tục tự hỏi tự trả lời, “Tôi không có người yêu, cô không phải.”
Anh đột nhiên hất Thời Sênh xuống dưới.
Suýt nữa Thời Sênh đụng vào bàn trà bên cạnh, cô ngồi dưới đất, đại khái là tức đến bật cười.
Hạ Linh chống người ngồi dậy, lảo đảo xuống đất, nhìn quanh bốn phía, “WC ở đâu? Tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
Hiện giờ Thời Sênh chỉ muốn b0p ch3t anh.
Cô bình tĩnh chốc lát, bò từ dưới đất lên, chỉ sang bên cạnh, “Bên kia.”
Hạ Linh đi theo hướng Thời Sênh chỉ, lúc đi ngang qua Thời Sênh, anh đột nhiên ôm lấy cổ Thời Sênh, hơi thở toàn mùi rượu phun lên mặt Thời Sênh, “Cùng đi, tôi thích mùi trên người cô.”
CMN ai muốn vào WC cùng anh ta!
Hạ Linh căn bản không cho Thời Sênh cơ hội, ra sức kéo Thời Sênh vào WC.
Hiện tại Thời Sênh càng muốn b0p ch3t anh ta.
Hạ Linh dựa vào cửa, cố gắng kéo quần xuống, nhưng anh kéo mãi cũng không kéo được ra, sắc mặt anh ửng đỏ, bất lực nhìn về phía Thời Sênh, “Giúp tôi đi.”
Thời Sênh: “…”
Nếu không phải vì anh là Phượng Từ nhá, CMN tôi đã sớm đánh cho cha mẹ anh cũng không nhận ra rồi!
Thời Sênh tiến lên, thay anh cởϊ qυầи ra.
“Cảm ơn.” Hạ Linh đi về phía bồn cầu, dáng vẻ anh lảo đảo, Thời Sênh thực sự sợ anh bị ngã.
Cũng may là không, Hạ Linh giải quyết xong việc lớn đời người, nhìn cũng không nhìn Thời Sênh một cái, như mộng du ra khỏi nhà vệ sinh.
Chờ Thời Sênh đi ra ngoài, Hạ Linh đã ngã xuống sa lon ngủ rồi.
…
Hạ Linh cố gắng hé mí mắt nặng trịch ra, nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, hồi lâu không nhúc nhích.
Một lúc lâu anh ta mới đưa tay xoa xoa mi tâm, say rượu làm đầu anh ta đau, trên người càng đau hơn, như là đã bị người ta đánh vậy.
Hạ Linh cảm thấy dưới chăn không đúng lắm, anh ta vén chăn lên nhìn nhìn, liền bỏ chăn xuống, ba giây sau, lần thứ hai nhìn xuống dưới chăn.
Vốn là mặt còn đỏ ửng, nhất thời đen xuống.
Anh ta lại là khỏa thân!!!
Khỏa thân!!!
Tối hôm qua anh ta uống say xong đã làm gì?
Không đúng, tối hôm qua có người thừa dịp anh ta uống say, đã làm gì anh ta?
Hạ Linh nhìn ngắm bốn phía, căn phòng này anh ta không biết, cũng không phải cách trang trí ở khách sạn, đây là đâu?
“Lách cách…”
Hạ Linh nghe tiếng cửa mở, vội bọc chăn lên người mình, nhìn về phía cửa.
Một nữ sinh có khuôn mặt trẻ con từ ngoài cửa bước vào.
“Cô là ai?”
“Ôi, mất trí nhớ à?” Thời Sênh đóng sầm cửa lại, khóe môi nhếch lên cười đầy vẻ trêu chọc, “Đêm qua anh còn gọi người ta tiểu bảo bối, sao ngủ một giấc dậy đã quên người ta rồi.”
Hạ Linh như bị sét đánh, một lúc lâu mới run giọng nói: “Làm sao tôi lại thích người phụ nữ như cô được.”