Chương 13: Thời Đại Của Hình Xăm Nhân (2)
Rống!
Trong màn đêm, khắp nơi trong thành phố Long Giang đều vang lên tiếng rống của các loại dị thú và tiếng người kêu thảm thiết.
Ùng ùng.
Một nhóm nhỏ máy bay chiến đấu bay ngang qua màn đêm, sau khi tiến vào vùng trời thành phố, họ liền bật radar và ảnh nhiệt để khóa mục tiêu nhằm dễ dàng tiêu diệt dị thú đang hoành thành, yểm hộ cho bộ binh.
Hiện tại quân đội chỉ có thể tiến hành cứu bao nhiêu hay bấy nhiêu, không thể nào cứu được tất cả người dân bên dưới.
Còn may mà động vật chỉ mới vừa trải qua quá trình dị biến đầu tiên, vẫn bị đạn dược thông thường công kích.
Nhưng quân đội không phải là không có áp lực, trong bóng tối, những con muỗi to bằng con gà rất hung dữ, nếu chẳng may bị chúng cắn lấy hút máu thì chỉ vài giây sau là đã ngất đi, không còn sức chiến đấu gì nữa.
Các loại côn trùng khác cũng đều là bùa đòi mạng giết người.
Cả thành phố, nơi nào cũng tràn ngập nguy hiểm…
…
Vùng ngoại ô phía Tây, nơi tránh nạn.
Bên ngoài tường rào cao chót vót có rất nhiều dị thú và dị trùng đang lẳng lặng chờ đợi.
“Thật nhiều chuột nhảy, với số lượng này thì chí ít cũng tới mấy ngàn con, chúng nó đang đào động sao?”
“Không đúng, chuột nhảy bình thường nhấc chân là có thể giết chết, sao lại dị biến thành to như con hổ vậy?”
“Đám súc sinh này đang muốn đào lỗ vào? Đúng là cười chết ta!”
Một trăm lẻ tám vị huynh đệ ở đây đều mặc áo giáp, nhìn dị thú tàn sát bừa bãi bên ngoài, không khỏi náo động, rất muốn ra ngoài dùng chúng để thử sự lợi hại của áo giáp.
Vút vút vút…
Đột nhiên, vào lúc này, một đàn quạ lớn có kích thước bằng một chiếc máy bay chiến đấu lao tới, lao thẳng vào lưới điện bao phủ toàn bộ nơi trú ẩn.
Đùng!
Ngay lập tức, ánh điện bắn tung tóe khắp nơi, rất rõ ràng đám quạ dị biến ấy không thể chịu nổi nguồn điện 100.000 vôn, ngay khi vừa chạm vào thì chúng liền cháy tan xác, tức khắc rơi xuống khỏi hàng rào lưới điện.
Không bao lâu sau, Cố Trường Khanh mang theo Trương Hổ nhanh chóng lên trên đài quan sát.
“Lão đại!”
Mọi người thấy vậy liền tiến lên chào hỏi.
“Thế nào, có thỏa mãn với bộ áo giáp này không?”
Cố Trường Khanh khẽ gật đầu với bọn họ, sau đó châm một điếu thuốc.
“Chỉ có thể nói là quá mức trâu bò, lão đại, ngài đúng là nhà tiên tri!”
Mọi người thán phục từ tận đáy lòng, ánh mắt nhìn hắn cực kỳ sùng bái.
Cố Trường Khanh nhẹ giọng nói: “Hút một điếu thuốc trước lấy tinh thần đi, sau đó cùng ta ra ngoài, quét sạch toàn bộ dị thú dưới hàng rào. Trong cơ thể của bọn chúng đều ẩn chứa tinh hạch, những tinh hạch này có thể giúp chúng ta tu luyện, nâng cao cấp bậc hình xăm.”
“Hình xăm của chúng ta còn có thể thăng cấp?”
Mọi người nghe vậy thì tức khắc hai mắt tỏa sáng, đúng là không còn chuyện gì phấn khởi bằng tin tức này.
Cố Trường Khanh khẽ gật đầu, ánh mắt trầm lắng lóe lên ánh sáng điên cuồng, “Nhớ kỹ, đây chính là thời đại của chúng ta!”
Nói xong, trong lòng hắn thầm nghĩ, Tu La Long Giáp thêm vào thân thể, khí tức kinh khủng chấn động trong lòng mọi người, dường như hình xăm trên cơ thể bọn họ bị áp chế rất lớn.
“Lão đại, áo giáp của ngươi. . . Rất mạnh!”
Trương Hổ hết sức hâm mộ, y nói: “Ta chỉ có hai hình xăm thôi mà khi thức tỉnh suýt chút nữa đã mất mạng, lúc đó ta thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết, nếu ta có thêm một hình xăm khác, ta chắc chắn sẽ mất mạng ngay tại chỗ. Thảo nào lão đại lại ngăn cản ta, có điều ngươi lại khắc nhiều như vậy, làm thế nào chịu đựng được?”
Y chỉ ước ao chứ không ghen tị đỏ mắt.
Vừa thức tỉnh hai hình xăm thôi mà suýt chút nữa đã lấy đi tính mạng của y.
Y không dám tưởng tượng, Cố Trường Khanh làm thế nào mà chịu đựng được, phải biết ban nãy cả đầu óc lẫn thân thể của y đều như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt nổ tung, cả người đau đớn khủng khiếp.
Vốn ban đầu y còn muốn khắc thêm mấy cái, thế nhưng Cố Trường Khanh đã ngăn lại.
“Thật ra ta cũng suýt chết, có lẽ là Diêm Vương không chịu thu nhận!”
Cố Trường Khanh không muốn giải thích cho bất kỳ kẻ nào về ấn ký kỳ quái trong lòng bàn tay mình, đó là bí mật riêng của y.
Shhhhh!
Đột nhiên vào lúc này, một tiếng huýt sáo xuyên qua liệt thạch truyền đến.
Hử?
Mọi người nhìn lên, chỉ thấy một con kền kền có sợi râu to như cái cây, lao vút qua bầu trời dưới sự phản chiếu của mặt trăng máu, với đôi mắt đỏ tươi và khí thế hung ác ngập trời, bay lơ lửng bên ngoài lưới điện.
Nơi này là sa mạc, có rất nhiều loài động vật sinh sống.
Thằn lằn núi, thằn lằn mắt ếch, chuột nhảy, thỏ rừng, linh dương, gà gô, ngựa hoang,...
Trong số đó, số lượng nhiều nhất chính là chuột nhảy.
.
Trong bóng đêm, trên bầu trời nơi trú ẩn, những con kền kền có sợi râu khổng lồ đang bay lượn, ánh mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Cố Trường Khanh và những người khác trên đài quan sát.
“Con kền kền này lớn như vậy, nó định làm gì?”
Trương Hổ hơi nheo mắt lại, nhìn những con kền kền đang bay lượn trên bầu trời đêm.
Shhhhh!
Y vừa dứt lời, con kền kền bỗng há miệng, từ trong miệng phun ra một tia năng lượng, bắn thẳng về phía hàng rào lưới điện bên dưới.
Ầm!
Chùm sáng rơi xuống lưới điện, không có cảnh tượng bị thủng một lỗ như trong tưởng tượng, mà nó chỉ lắc lư một hồi, lóe lên vô số tia điện, ngoài ra thì không có gì suy suyển.
“Ha ha! Đây chính là lưới điện hợp kim mạnh nhất thế giới, hơn nữa còn được chúng ta trang bị thêm thiết bị dỡ tải lực.”
Lúc này, Ngô Duệ bước tới cười lớn.
“Tiên sư nó, làm ta giật cả mình!”
Trương Hổ thở phào nhẹ nhõm, ban nãy thấy động tác kia của kền kền, thú thật trong thoáng chốc, tim y đã hẫng đi một nhịp, y còn tưởng rằng lưới điện sẽ bị thủng một lỗ lớn.
“Đám dị thú này còn có thể phun ra năng lượng công kích?”
Đại đội trưởng Lâm Phong ngạc nhiên hỏi.