Chương 22: Đối Đầu Với Kiến Vương (3)
Vù vù!
Ba mươi sáu thanh phi đao Bạch Hổ lóe lên hàn quang, xuyên thấu qua lớp cát vàng xung quanh, sau đó là một tràng dài tiếng leng keng vang vọng, giống như đang có người mạnh mẽ công kích vào trên những thanh kim loại.
Gào!
Kiến Vương rít lên một tiếng, nó có sáu cái chân, chín cái gai nhọn bên trong mỗi cái chân vừa thô vừa dày của nó như một lưỡi đao sắc bén rời khỏi cơ thể, theo ý niệm của nó bay về phía Cố Trường Khanh.
Cùng lúc đó, trong miệng nó ngưng tụ năng lượng, đột nhiên phun ra một chùm sáng dày và to như thùng nước.
“Vảy giáp của thứ này ngay cả phi đao Bạch Hổ của ta cũng không thể phá vỡ… ít nhất nó phải ở cấp bậc tứ giai hậu kỳ, rốt cuộc nó đã cắn nuốt bao nhiêu đồng loại?”
“Chẳng lẽ nó biết, cắn nuốt tinh hạch trong cơ thể đồng loại cũng có thể tiến hóa?”
Ánh mắt đỏ sậm của Cố Trường Khanh lóe lên bên ngoài áo giáp, phản ứng của con Kiến Vương này thật sự quá nhanh, hắn không thể kịp né khỏi chùm sáng mà nó phun ra, lại thêm cả năm mươi tư cái gai nhọn sắc bén mà nó phóng tới.
Vù vù!
Hắn nâng tay, trước người hiện ra một tấm khiên chắn hình dạng Hắc Long, theo tiếng ầm vang thật lớn, năng lượng của chùm sáng và năm mươi tư cái gai nhọn đồng loạt bắn tới.
Lực lượng cuồng bạo mãnh liệt, Cố Trường Khanh bị nó đánh lui mấy chục mét.
Cố Trường Khanh vội ổn định thân thể, thật không ngờ được mới qua một buổi tối thôi mà đã có dị thú tiến hóa tới cấp bậc tứ giai hậu kỳ.
Nếu là ở kiếp trước thì có thể được xưng là dị thú cấp sử thi rồi.
Gào!
Kiến Vương từ trong cát vàng đi ra, năm mươi tư cái gai nhọn dài nửa mét đang lơ lửng ở trước mặt hắn, cặp mắt như hai cái đèn lồng lớn tràn đầy trêu tức nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh.
Nếu như nó biết nói tiếng người thì nhất định sẽ nói ra vài câu trào phúng.
Chỉ số thông minh của dị thú cấp bốn, thật sự không khác biệt gì so với con người.
. . .
Nơi Cố Trường Khanh và Kiến Vương chiến đấu, không thấy một con kiến hành quân nào dám lại gần.
Kiến Vương đánh lui Cố Trường Khanh hơn mười mét, đôi mắt to như cái đèn lồng tràn ngập trêu tức nhìn Cố Trường Khanh.
“Đây là… siêu văn nhân kia đánh không lại?”
“Sao lại như vậy?”
“Con Kiến Vương này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?”
Người sống sót và siêu văn nhân trên cả nước thấy tình hình này, trái tim đều vọt lên tận cổ họng.
Nếu như ngay cả Cố Trường Khanh cũng không thể giết chết con Kiến Vương đó, vậy trong tất cả siêu văn nhân ở đây, còn ai có thể làm được?
Đáp án là không!
Siêu văn nhân đang xem trực tiếp, giờ phút này đều cảm thấy rùng mình, cảm thấy kinh hãi vì sự cường đại của Kiến Vương.
Bốn cái siêu văn đồng thời được kích hoạt, hơn nữa còn là siêu văn cấp bậc thần thoại, vậy mà còn không thể đánh bại con Kiến Vương ấy, nếu bọn họ qua đó thì tất cả sẽ thành đồ ăn trong miệng nó hết.
“Thiếu gia!”
Trên sân thượng, Vương Dung đã theo chăm sóc cho Cố Trường Khanh vài chục năm đang siết chặt hai nắm tay, trên mặt tràn ngập lo lắng.
“Nhân loại thật sự không có cách nào chống lại dị thú sao?”
Con gái của Ngô Duệ, Ngô Hiểu Nhã tuyệt vọng lẩm bẩm.
“Đừng hoảng hốt, ta tin tưởng lão bản tuyệt đối không có vấn đề gì!”
Không hiểu sao nhưng Tiểu Đoàn Đoàn lại vô cùng tin tưởng người đàn ông này, hắn nhất định không có khả năng dừng bước tại đây.
“Súc sinh, đừng có đắc ý vênh váo!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh trở nên khiếp người, thanh âm như tiếng chuông tang đến từ địa ngục. Ý niệm vừa động, siêu văn Minh Thần kích hoạt.
Ầm!
Thoáng chốc, một lực lượng cuồng bạo từ cơ thể Cố Trường Khanh hiện lên, long văn bên ngoài giáp rồng Tu La biến mất, bao trùm lên là từng đạo minh văn màu xám quỷ dị.
Rầm!
Cùng lúc đó, phía sau Cố Trường Khanh, từ chỗ sống lưng của hắn đột nhiên mọc ra hai cái đầu Hắc Long dữ tợn ở hai bên trái phải.
Mắt rồng màu xanh đậm uy nghiêm mà bạo ngược, bên ngoài là vảy rồng không thể phá vỡ, bên trên lưu chuyển ánh sáng lạnh như băng.
Tối hôm qua, sau khi Cố Trường Khanh luyện hóa năm ngàn viên tinh hạch, mặc dù siêu văn chưa tiến hóa nhưng cường độ thân thể lại được nâng cao lên một cấp bậc, có thể trong khoảng thời gian ngắn chịu được ba tầng áo giáp trên cơ thể.
Sở dĩ nói là trong thời gian ngắn là bởi vì sức nặng này đối với cơ thể con người thực sự quá lớn, trạng thái cơ thể này của hắn chỉ có thể chịu được tối đa khoảng một giờ.
“Má nó! Hắn lại kích hoạt thêm một hình xăm, làm sao hắn chịu nổi vậy?”
Mắt Lâm Thần đã trừng lớn đến sắp rơi ra ngoài, áo giáp Viêm Long cùng Đế Hoàng của cậu ta hiện tại cũng chỉ có thể kích hoạt lần lượt từng cái.
Dĩ nhiên cậu ta đã từng thử kích hoạt hai cái đồng thời, nhưng lần đó suýt chút nữa đã nổ tan xác mà chết.
Mà người trước mắt này lại có thể đồng thời kích hoạt năm cái.
Hắn thật sự là thần sao?
Không chỉ riêng cậu ta thấy thế, mà tất cả những siêu văn nhân có từ hai cái hình xăm trên người trở lên đều vì chuyện này mà cảm thấy kinh thế hãi tục.
. . .
“Có thể đồng thời kích hoạt bốn hình xăm đã là không hợp lẽ thường, vậy mà Cố Trường Khanh còn có thể kích hoạt năm cái?”
Ba vị quan chức bên trong đại sảnh hội nghị tối cao, người đã gặp qua bao nhiêu sóng to gió lớn như bọn họ cũng khiếp sợ nói không ra lời.
Đối với siêu văn nhân, tư liệu tối hôm qua bọn họ thu thập được đã đủ nhiều.
Giai đoạn hiện giờ, đừng nói đồng thời kích hoạt năm cái siêu văn, cho dù là hai cái cũng chẳng có siêu văn nhân nào làm được.
Những tài liệu này đều là từ tổ chức Long Vương trong Long Quốc thu thập được.
Đây là một tổ chức vô cùng bí ẩn, chỉ thuộc quyền quản lý của ba người họ, tổng cộng có 72 thành viên, trên thân đều có khắc hình xăm Viêm Long, cùng với hình xăm Cái Bóng.
“Hắn là con người sao?”
Hoàng Chiến Quốc nuốt một ngụm nước miếng, khẽ lẩm bẩm.
“Con người tuyệt đối không thể nào làm được như vậy, thành viên của tổ Long Vương chúng ta mỗi người đều có thể chất hơn hẳn người thường, nhưng cũng không thể đồng thời kích hoạt cả hai cái.”
“Người tên Cố Trường Khanh này, trên người hắn có bí mật lớn!”
Ánh mắt Hiên Viên Vương Thụy lấp lóe.