Chương 23: Thần Uy Cái Thế, Uy Chấn Toàn Quốc
Grào!
Trên đồi cát, Kiến Vương phát ra âm thanh gào thét bén nhọn, đôi mắt to như đèn lồng hiện lên vẻ kiêng kị nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh.
Kiêng kị thì kiêng kị, nhưng nó không hề sợ hãi.
Rất nhanh, nó đột nhiên há miệng phóng ra vô số cái gai nhọn về phía nhân loại nhỏ bé ở phía xa kia.
Vút! vút! vút!
Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu thẳm, trong mắt người thường thấy hắn như đang thu nhỏ người lại, né tránh những cái gai nhọn đang quét tới.
Thế nhưng bất ngờ hắn lại xuất hiện ngay trên lưng Kiến Vương, Huyết Mâu trong tay lóe lên ánh chớp, ánh sáng yêu diễm chói sáng, ầm ầm áp xuống.
Răng rắc!
Ầm ầm!
Lực lượng không thể địch nổi đánh sâu vào tứ chi uốn lượn của Kiến Vương, nó ầm một tiếng ngã xuống đất, vảy lân giáp trên người vỡ tan một mảnh.
Gràooo!
Kiến Vương ăn đau phẫn nộ gào thét, điều khiển năm mươi tư cái gai nhọn phóng về phía nhân loại trên lưng.
Grào!
Song long phía sau Cố Trường Khanh thét dài, hung ác mà phóng đi, nhanh như tia chớp, há mồm ngoạm nát những cái gai nhọn kia.
Sau đó lại quay ngược trở về, xông thẳng tới hai mắt to như đèn lồng của Kiến Vương mà cắn xé.
Tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ thoáng cái đã lao tới trước mắt Kiến Vương.
“Chết đi cho ta!”
Cùng lúc đó, Cố Trường Khanh muốn tốc chiến tốc thắng đã sử dụng tinh thần lực, toàn lực điều khiển ba mươi sáu thanh phi đao Bạch Hổ giống như ba mươi sáu tia chớp phóng về phía mông của Kiến Vương, điểm yếu sinh sản của nó.
Đồng thời, hắn còn vận chuyển tất cả lực lượng có thể sử dụng được trong cơ thể, rót vào bên trong Huyết Mâu, đâm xuống một kích tuyệt mệnh.
Phốc phốc!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, song long, Huyết Mâu, phi đao Bạch Hổ, cơ hồ là đồng thời xé nát cặp mắt của nó, xuyên qua phần lưng của nó, mở ra nơi sinh sản yếu ớt của nó.
Gràooo!
Nương theo tiếng gào thét thê lương bén nhọn vang lên, thân thể khổng lồ của Kiến Vương run rẩy ngã xuống đất.
Thân thể to lớn ấy giãy dụa hồi lâu, cuối cùng run lên một cái rồi triệt để không còn hơi thở.
Xương cốt toàn thân nó đã bị một mâu vừa rồi của Cố Trường Khanh đâm nát.
. . .
“Thắng rồi, lão bản thắng rồi! Lão bản uy vũ! Lão bản vô địch!”
Trên sân thượng, Tiểu Đoàn Đoàn nhìn một màn này, vui vẻ đến nhảy cẫng lên, phát ra tiếng reo hò vui sướng.
“Phù! Thiếu gia thật sự quá lợi hại!”
Vương Dung thở phào một hơi, trái tim cũng hạ xuống, trên mặt lộ ra nụ cười đầy nhẹ nhõm.
. . .
“Cmn, quá đỉnh!”
“Quá mạnh!”
“Giỏi quá!”
“Quá lợi hại!”
“Ha ha! Từ giờ trở đi, vị đại lão này chính là thần tượng của ta.”
Giờ khắc này, trong tất cả chỗ trú ẩn trên toàn quốc đều vang lên tiếng reo hò long trời lở đất.
Tất cả đều kích động đứng dậy, giống hệt như vừa mới được xem một trận đấu bóng kinh điển mà đội bóng mình ủng hộ giành được thắng lợi.
Tâm tình vui sướng này căn bản không có cách nào kìm nén, phải cất tiếng hô to mới có thể giải tỏa hết.
Bấy giờ, những người sống sót đều quên mình đang ở trong tận thế, bọn họ kinh hỉ ôm chầm lấy nhau, khó mà che giấu sự hưng phấn trong đôi mắt của mình.
. . .
“Người này… thật sự vô địch!”
“Hy vọng hắn có thể chấp nhận lời mời của chúng ta, thành lập một liên minh siêu văn nhân.”
Trong phòng hội nghị tối cao, ba vị cao tầng của Long Quốc đều đứng dậy, trên mặt tràn ngập kích động cùng hưng phấn.
Tại thời điểm tai biến sơ kỳ này, quốc gia rất cần một nhân vật mạnh đến không gì địch nổi xuất hiện, để tất cả những người sống sót nhìn thấy được ánh mặt trời hy vọng.
. . .
Ngoại ô phía Tây, nơi trú ẩn.
Trên gò núi kia, cơ thể Kiến Vương khổng lồ như xe Van bỗng nhiên ngã xuống.
Cố Trường Khanh tay cầm Huyết Mâu, hai đầu Hắc Long xoay quanh ở phía sau, ba mươi sáu thanh phi đao Bạch Hổ lơ lửng trên không trung.
Ba màu sắc đỏ, đen, xám, áo giáp Tu La Minh Long trên người vừa khốc huyễn lại vừa tràn ngập cảm giác áp bách, xung quanh lưu chuyển hơi thở khiếp người.
Cố Trường Khanh đứng yên trên tấm lưng đang chảy máu ròng ròng của Kiến Vương, hệt như một pho tượng Tà Thần ngạo nghễ giữa trời đất.
“Lão đại uy vũ! Vô địch!!!”
Trương Hổ đang giết kiến triều nhìn về phía bóng người đang đứng trên lưng Kiến Vương, nhiệt huyết sôi trào thét dài một tiếng, đồ sát càng thêm hăng say.
Sở dĩ y có thể đồng thời kích hoạt hai cái siêu văn, kỳ thực là nhờ Cố Trường Khanh.
Lúc ấy năng lượng phát ra từ ấn ký quỷ dị đó đã bị y hấp thu một chút.
Nếu không y ở giai đoạn này căn bản không thể đồng thời kích hoạt hai cái.
“Lão đại vô địch!”
Các anh em dưới trướng cũng cảm thấy cực kỳ tin phục nhìn bóng dáng Cố Trường Khanh.
Không biết vì sao, con Kiến Vương đã chết nhưng đám kiến này căn bản không có ý định rút lui, vẫn không sợ chết mà xông lên bao vây bọn họ như cũ.
Ánh mắt Cố Trường Khanh thâm trầm, nhìn về phía chỗ sâu trong sa mạc.
Kiến triều này còn chưa rút, nói rõ ràng vẫn còn một con Kiến Vương khác đang âm thầm điều khiển ở sau màn, nhưng hẳn là không lợi hại như con ở dưới chân hắn bây giờ, bằng không thì nó đã sớm xông ra.
Chẳng qua kiến triều không rút lui thì càng tốt, trong mắt hắn chúng đều là tài nguyên tu luyện.
Hiện tại người ở phe hắn vẫn còn quá yếu.
Chỉ sợ trong đám dị thú đã có những con tiến hóa lên tứ giai hậu kỳ như Kiến Vương này, thậm chí còn không phải là số ít.
Nhất là ngoài đại dương mênh mông kia, nơi đó mới thật sự là địa phương có uy hiếp lớn nhất đối với nhân loại.
Grào!
Lúc này, Hắc Long bên trái phía sau lưng Cố Trường Khanh gầm nhẹ một tiếng, mở ra cái miệng rồng rồi xuyên vào bên trong cơ thể Kiến Vương, lấy ra một viên tinh hạch lớn bằng nắm tay người trưởng thành.
“Ồ! Không hổ là tinh hạch cấp bốn, năng lượng ẩn chứa bên trong vô cùng khổng lồ và thuần túy.”
Cố Trường Khanh nhìn tinh hạch trước mắt, cảm thấy hắn mà hấp thu nó thì có lẽ sẽ khiến hai cái siêu văn của mình tăng lên nhị giai.
Thu hồi xong, hắn giải trừ năm cái siêu văn, đồng thời kích hoạt lại siêu văn Tử Thần và siêu văn Khô Lâu, mau chóng gia nhập vào cuộc vây giết bên phía Trương Hổ.
Tốc độ tàn sát của hắn ở trạng thái Tử Thần còn nhanh hơn so với nhóm mười vị huynh đệ đồng loạt ra tay.