Chương 34: Uy Vọng Của Cố Trường Khanh (2)
“Lão đại, nếu tên Cố Trường Khanh ấy thật sự ra mặt trừng trị chúng ta thì…”
Trong trụ sở của một bang phái nào đó, nơi này chướng khí mù mịt, một đám siêu văn nhân vừa uống rượu ăn thịt vừa xem livestream.
Bang phái của bọn họ có khoảng hơn trăm anh em, cũng mở một nhà máy chế biến gia công thịt dị thú.
Bình thường không nghĩ tới thì thôi, nhưng nay đọc được những bình luận này thì trong lòng mọi người đều hơi kiêng dè, thật sự sợ hãi Cố Trường Khanh sẽ ra mặt thay cho những người dân bình thường đang làm công dưới trướng của bọn họ.
Người được gọi là lão đại, là một người đàn ông vạm vỡ, thân trên để trần lộ ra cơ bắp, trên cánh tay có khắc một hình xăm rắn độc mamba màu đen, hai bên trái phải ôm hai cô gái ăn mặc hở hang diễm lệ.
Ánh mắt tên đàn ông vạm vỡ tối đen, trầm giọng nói: “Nếu hắn có can đảm ra mặt cho bọn lao công cấp thấp kia, vậy thì sẽ trở thành kẻ địch của hầu hết siêu văn nhân.”
Tên đàn em cao gầy nói: “Tuy là nói như vậy, nhưng ai có thể làm gì được hắn?”
“Ha ha!”
Tên đàn ông vạm vỡ cười âm lãnh, không cho là đúng, “Ngươi cho rằng người cực kỳ hung ác, không để ý đến hậu quả có ít sao? Nếu Cố Trường Khanh đàn áp chúng ta quá lợi hại, nói không chừng sẽ có tên điên nào đó trộm về mấy vũ khí hạt nhân rồi ném lên người hắn.”
“Hắn có thể đánh nổ đạn hạt nhân ở trên trời, nhưng phóng xạ khuếch tán cũng đủ để khiến hắn và đám đồng bọn ăn đau suốt một quãng thời gian sau đó.”
Bang phái giống với bọn chúng trên toàn quốc có quá nhiều, dần dần chúng bắt đầu càn rỡ, thích làm gì thì làm, không buồn kiêng nể một ai, bởi vì chúng biết chính quyền cũng chẳng làm gì được mình.
. . .
Hậu trường nơi họp báo.
Sự mạnh mẽ vô địch của Cố Trường Khanh khiến Lâm Thần xem mà nghiến răng nghiến lợi, “Hắn không thể nào là con người được, ta thức tỉnh hai cái hình xăm thôi mà suýt chút nữa đã chết luôn rồi. Nếu hắn là con người thì sao có thể thức tỉnh nhiều như thế được, lại còn đều là hình xăm cấp bậc thần thoại.”
Lâm Thần rất khó tiếp nhận việc Cố Trường Khanh lại mạnh hơn cậu ta nhiều như vậy.
Cậu ta chỉ có thể đứng từ phía sau dõi theo bóng lưng hắn, đối với cường giả mà nói, việc này còn gì khiến người ta uất hận hơn nữa.
“Cho nên ta mới nói với ngươi, đừng so với hắn, ngươi so không nổi.”
Tô Ấu Vi nhẹ giọng an ủi, “Vì sao cứ phải so kè với Cố Trường Khanh làm gì? Chúng ta không chọc tới hắn là được rồi.”
“Ấu Vi tỷ, ta không phục.”
Cậu ta quả thật rất không phục, nếu như không có Cố Trường Khanh thì người được vạn chúng chú mục chính là mình.
“Không phục thì cũng đừng có ra mặt trêu chọc người này, bằng không ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ngươi.”
Ít ai hiểu rõ hơn cô về tính cách của Cố Trường Khanh.
Hắn chính là người vì để đạt được mục đích mà sẽ không từ mọi thủ đoạn.
Đừng nói là bản thân hắn, chỉ cần đụng đến người của vị ngoan nhân này thôi thì kết cục của đối phương đều rất thảm.
Táng gia bại sản chỉ là thứ yếu, cơ bản đều bị hắn âm thầm hãm hại đến mức phải vào tù.
“Được, ta không chọc vào hắn.”
Nghe Tô Ấu Vi nói vậy, Lâm Thần hít sâu một hơi, gật đầu đồng ý.
Cậu ta thật sự rất thích cô gái này.
“Vậy là được rồi, ngươi sẽ sớm trở thành người đứng đầu Liên minh siêu văn nhân, tới lúc đó, ngoại trừ Cố Trường Khanh ra thì gần như ngươi chính là người đứng đầu cả thế giới, còn chưa thỏa mãn sao?”
Trước đó đã nói, Tô Ấu Vi là một người mê luyến tiền tài và quyền lực.
Cô tự biết mình đã không thể quay trở lại bên cạnh Cố Trường Khanh nữa, vậy thì cái đùi vàng Lâm Thần đơn thuần nhưng lại sở hữu tiềm lực cực lớn này, cô nhất định phải bắt vào tay mà nắm giữ.
. . .
Tây Hải.
Một phía hải vực bị máu tươi nhiễm đỏ, mùi máu tươi bốc lên vô cùng gay mũi.
Cố Trường Khanh đã quay trở lại bờ, cũng tán đi áo giáp siêu văn bao quanh người.
Tây trang màu đen che kín thân thể, dáng người cao một mét tám lăm thon dài cao lớn, gương mặt hoàn mỹ, thái độ lạnh nhạt khó gần.
Hắn lấy ra điếu thuốc do Trương Hổ đưa tới, tự mình châm lửa.
“Lão đại, ngươi thật sự quá mạnh!”
Vẻ mặt Trương Hổ lộ rõ sự sùng bái.
Cố Trường Khanh nhàn nhạt phân phó: “Đào viên tinh hạch của con hắc giao kia ra, hẳn là đã rớt xuống đến cảnh giới ngũ giai rồi.”
“Vâng, Tiểu Tống, mấy người các ngươi đi theo ta.”
Trương Hổ gọi vài anh em đi theo y.
Ngô Duệ tiến lên bẩm báo: “Lão đại, ta lập tức sắp xếp người đi vớt hết tinh hạch trên biển.”
“Giao cho các ngươi.”
Cố Trường Khanh nói xong liền đi về phía trực thăng đang đỗ ở nơi xa.
Hắc giao tự đốt cháy tinh hạch, ít nhất cũng đã rớt xuống ngũ giai, hắn không để vào mắt nữa.
Trên người hắn hiện tại còn có mấy viên lục giai đây.
Thật đáng tiếc!
Lúc ấy nên trực tiếp ra tay dùng sấm chớp giết chết nó mới phải.
Tiếp thu bài học lần này, lần sau hắn tuyệt đối sẽ không hành động lề mề như hôm nay nữa.
Thất giai rớt xuống ngũ giai, xem như hắn đã lỗ vốn.
Tiểu Đoàn Đoàn thấy Cố Trường Khanh rời đi liền hô thợ chụp ảnh nhanh chóng đi theo.
Vù vù!
Quay trở lại trực thăng cỡ lớn, hiệu quả cách âm vô cùng tốt.
“Lão bản… trong phòng livestream có rất nhiều fan của ngài, muốn ngài ra mặt giúp bọn họ một chút.”
Tiểu Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh Cố Trường Khanh, hôm nay cô mặc một chiếc quần jean ngắn màu đen và một chiếc áo thun trắng ngắn tay để lộ phần rốn.
Cặp đùi đẹp mượt mà trắng như tuyết, bờ mông mật đào căng mọng, phần khe sâu hun hút giữa hai đỉnh núi đều lộ ra một vẻ dụ hoặc khiến người nhìn mà phát thèm.