Chương 36: Cố Nghiên Nghiên
“Cố Trường Khanh, ngươi thật sự dám đối nghịch với hơn bảy phần siêu năng giả trong nước?”
Long Quốc, Ma Đô.
Trong một tòa nhà cao trăm tầng, tại một văn phòng xa hoa.
Trước bàn làm việc, một người đàn ông cao lớn mặc tây trang đang ngồi trên ghế sô pha, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình đang phát sóng buổi livestream, sắc mặt vô cùng khó coi.
Người này tên là Tô Ca, là một trong tam đại đầu sỏ thế giới ngầm của Long Quốc.
Anh ta không chỉ có hai cái hình xăm cực kỳ cường đại, mà còn có hơn năm trăm tên đàn em thiện chiến dưới trướng.
Muốn nói trong nước hiện tại người nào đang mở nhiều nhà máy chế biến nhất, thì tất nhiên đó chính là Tô Ca.
“Lão bản, hiện tại phải làm sao? Thật sự phải nghe theo lời Cố Trường Khanh à?”
Cô thư ký mỹ lệ của anh ta nhíu mày nói: “Nếu nghe theo, vậy thì ta sẽ đi thông báo cho cấp dưới xử lý.”
Tô Ca lâm vào trầm tư, sắc mặt biến hóa bất định.
Lực chấn nhiếp của Cố Trường Khanh thật sự quá lớn.
Lớn đến mức anh ta không dám tùy tiện đưa ra quyết định.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta vang lên.
Nhìn thấy cái tên xuất hiện trên màn hình, Tô Ca liền nhấn nút nhận cuộc gọi, “Sở huynh, thế nào rồi?”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại chính là một trong hai tên cầm đầu khác ở thế giới ngầm.
“Ta cũng chưa có chủ ý gì, thế nên mới gọi điện thoại tới để bàn với ngươi đây!” Thanh âm cười khổ từ đầu dây bên kia điện thoại truyền ra.
Tô Ca trầm ngâm nói: “Hay là… trước tiên chúng ta cứ nghe theo hắn, sau đó sẽ nghĩ cách xử lý gã họ Cố này sau?”
Phía đối diện thoáng chần chờ, “Cố Trường Khanh là sự tồn tại giống hệt một vị thần, chúng ta có thể giải quyết được hắn không?”
“Nếu không thì… cho người ra nước ngoài mua vũ khí hạt nhân về rồi tìm cách đánh lén hắn ở khoảng cách gần?”
Ánh mắt Tô Ca lóe lên vẻ tàn nhẫn, anh ta nói: “Chúng ta sẽ đánh bất ngờ, để cho hắn ngay cả siêu văn cũng không kịp kích hoạt, chỉ dựa vào cơ thể máu thịt thì hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”
“Ừm, chuyện này có thể thử xem, liên hệ Tư Đồ huynh đệ, ba người chúng ta tự mình ra nước ngoài một chuyến!”
“Được, ngươi liên hệ gã đi, ta và gã nói chuyện không hợp lắm.”
“Không thành vấn đề, cúp máy đây.”
Chấm dứt cuộc nói chuyện, Tô Ca cười lạnh một tiếng, thái độ bất hảo, “Cố Trường Khanh, đây chính là rắc rối do ngươi tự tìm.”
Tô Ca quay sang phân phó với thư ký: “Đi đi, cứ làm theo như điều kiện mà Cố Trường Khanh đã nói!”
“Vâng thưa lão bản.”
Thư ký trả lời rồi rời đi.
Cùng lúc đó, gần như tất cả siêu văn nhân mở nhà máy chế biến thịt đều mang biểu cảm tối tăm, việc Cố Trường Khanh đứng về phía người dân bình thường chẳng khác nào là đang ngăn cản bọn họ kiếm tiền phát tài, hiện tại bọn họ chỉ hận không thể trực tiếp lột da rút gân hắn.
. . .
Thành phố Long Giang, một tòa nhà dân cư, bên trong một căn phòng rộng ước chừng bốn mươi mét vuông.
“Mẹ! Tại sao mẹ lại khóc? Mẹ đang nhớ Tiểu Hoa phải không?”
Trên ghế sô pha, một cô bé ba tuổi trông vô cùng đáng yêu, thấy mẹ mình nhìn chằm chằm vào điện thoại mà khóc khiến cô bé rất lo lắng, vội tiến lên ôm lấy cánh tay mẹ, cẩn thận hỏi.
Tiểu Hoa chính là con mèo cưng của nhà bọn họ trước đây, sau khi thiên địa xảy ra dị biến thì nó cũng đã biến hóa, cuối cùng đã bị nhà nước trưng dụng. Cũng chính nhờ vậy mà gia đình bọn họ được xem là những người có công với đất nước, đồng thời còn được chính phủ cấp cho một ngôi nhà nhỏ với đầy đủ mọi tiện nghi.
Hơn nữa, những vật tư cơ bản đều sẽ được người gửi đến cho họ mỗi tuần.
Nhìn thấy mẹ khóc, cô bé liền nghĩ rằng hẳn là mẹ đang nhớ Tiểu Hoa.
“Ừm, mẹ đang nghĩ đến Tiểu Hoa, không biết bây giờ nó đang ở đâu, đang làm gì.”
Nàng rời mắt khỏi màn hình điện thoại, khẽ lau nước mắt, gượng cười xoa đầu đứa con gái bé nhỏ bên cạnh.
Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, khi nào thì con mới lớn lên?”
Cô bé chưa bao giờ quên việc mẹ đã từng nói, rằng chỉ cần cô lớn lên thì cha của cô nhất định sẽ trở về.
Từ khi sinh ra đến nay, cô bé chưa từng nhìn thấy cha mình, thế nhưng trong giấc mơ, cô vẫn thường mơ thấy một người đàn ông bí ẩn, đó hẳn là cha của cô bé.
Nghe thấy âm thanh bi bô của con gái, người phụ nữ vô thức liếc nhìn về phía người đàn ông trong phòng phát sóng trực tiếp.
Cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể an ủi, dỗ dành con gái: “Nghiên Nghiên sẽ sớm lớn thôi.”
Cô bé nghe vậy liền cười rạng rỡ, “Khi Nghiên Nghiên lớn lên là cha sẽ về thăm Nghiên Nghiên, có đúng không ạ?”
“Đúng vậy.”
Người phụ nữ ôm con gái vào lòng, nhìn người đàn ông trong phòng phát sóng trực tiếp với vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
“Mẹ, người này là ai vậy? Ông ấy mang tới cho con cảm giác rất thân thiết.”
Cố Nghiên Nghiên nhìn người đàn ông trên di động của mẹ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào đối phương.
Người phụ nữ cắn đôi môi đỏ mọng, khẽ đáp: “Chỉ là… một người lạ thôi! Mẹ cũng không biết anh ta.”
Cốc… Cốc… Cốc…
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”
Người phụ nữ vội vàng đặt con gái xuống, lớn tiếng hỏi.
“Là ta đây!”
Bên ngoài, một giọng nữ dễ nghe vọng vào.
“Mẹ, là dì Vương, dì Vương mang Tiểu Hoa trở về rồi.”
Nghe thấy giọng nói này, Cố Nghiên Nghiên kích động chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa có một người phụ nữ mặc y phục màu đen đang đứng chờ sẵn.
Nhìn thấy Cố Nghiên Nghiên, nàng nở nụ cười cưng chiều, dịu dàng hỏi: “Tiểu Nghiên Nghiên, con có nhớ dì không?”
“Vâng! Dì Vương, Tiểu Hoa đâu?”
Cố Nghiên Nghiên vui vẻ đáp lại, cái đầu nhỏ nhắn thò ra nhìn quanh một lượt hành lang.
“Tiểu Hoa bây giờ lớn lắm rồi, không thể tùy tiện lên đây được, nó đang ở dưới lầu chờ con đó. Đi thôi, dì Vương dẫn con đi xem.”
Nói xong, Vương Tuyết Linh cúi xuống bế bổng cô bé lên, âu yếm xoa đầu tiểu nữ hài.
------
(Bộ này tác giả viết nhiều lúc ngắt đoạn chuyển cảnh ghê quá, nên đâm ra ngữ cảnh cứ hơi khó hiểu.
Mình vẫn đang bám sát raw bên Qidian nên các bạn cứ yên tâm, không lo bị thiếu nội dung đâu, chỉ chờ xem các chương sau có giải thích gì về những tình tiết xảy ra trước đó hay không thôi, như chương này vẫn không biết tại sao Cố Nghiên Nghiên lại xuất hiện đây.)