Chương 42: Thân Phận Của Lâm Nguyệt Dao, Thân Thế Của Cố Nghiên Nghiên (1)
“Đội trưởng, chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ gì?”
Trên trực thăng của Thao Thiết, siêu văn nhân Cuồng Sư: Đường Miểu hỏi.
Thao Thiết tán bỏ mũ giáp, đoạn nói: “Chúng ta sẽ tới tổng bộ của tập đoàn Cường Long ở Kinh Đô. Lão bản muốn chúng ta qua đó, dùng vũ lực khống chế tập đoàn Cường Long, giành quyền quản lý sản nghiệp dưới trướng của bọn họ. Đây có lẽ là một trận ác chiến dữ dội, các ngươi cần phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng!”
“Là Kinh Đô sao? Đội trưởng, vậy chúng ta mà dùng vũ lực ở bên đó thì người của tổ Long Vương sao có thể để yên được, lẽ nào bọn họ sẽ mở một mắt nhắm một mắt, mặc kệ chúng ta hành động?”
Cùng là siêu văn nhân Cuồng Sư, đệ đệ của Đường Miểu là Đường Diễm có chút lo lắng hỏi han.
Siêu văn nhân Ác Ma là Ngô Đại Hải cũng gật đầu lên tiếng: “Đúng vậy, còn có Liên Minh Siêu Văn mới thành lập nữa, Lâm Thần kia cũng là một người rất lợi hại, nghe nói lúc còn là ngũ giai trung kỳ thì cậu ta đã có thể giết được dị thú lục giai hậu kỳ. Nếu vị này dẫn theo người của Liên Minh Siêu Văn đến ngăn cản, lại thêm tổ Long Vương ra mặt, sợ là chúng ta sẽ khó giải quyết.”
“Hừ, bọn họ dám?”
Siêu văn nhân Bạo Tinh là Lý Lập Ba cười lạnh nói: “Nếu Liên Minh Siêu Văn và tổ Long Vương dám đối phó với chúng ta, có tin lão bản trực tiếp đi qua giết sạch bọn họ hay không? Cho bọn chúng một trăm lá gan cũng không dám.”
Thao Thiết hít sâu một hơi thuốc, trong giọng nói tràn ngập khinh miệt, “Nói không sai, có cho bọn chúng một trăm lá gan thì bọn chúng cũng không dám nhúng tay vào chuyện này. Tiểu tử Lâm Thần kia quả thật cũng được, nhưng cho dù cậu ta có ra tay thì ta cũng có thể ngăn cản được.”
Anh ta thật sự không sợ Lâm Thần, nếu quyết đấu sinh tử thì ai sống ai chết còn chưa biết trước.
“Tất nhiên, ngoại trừ lão bản ra thì ai có thể địch lại đội trưởng?”
Đệ đệ của siêu văn nhân Bạo Tinh Lý Lập Ba: Lý Lập Quần sùng bái nhìn anh.
“Đối với lão bản, Thao Thiết ta đây đúng là kính phục từ đáy lòng, chân chính là thần nhân.”
Nhắc đến lão bản, vẻ mặt Thao Thiết khó giấu được sự kính trọng.
Anh ta hoàn toàn là bị thực lực của Cố Trường Khanh thu phục, cam tâm nguyện ý đầu quân về dưới trướng Cố Trường Khanh, bằng không, dựa vào thực lực ngũ giai đỉnh phong này thì Thao Thiết đi tới đâu mà chẳng là đại nhân vật ở một phương.
Có điều việc Cố Trường Khanh thức tỉnh nhiều hình xăm vô địch như thế mà không chết, ở trong lòng anh ta, đây chính là điều không tưởng, lão bản chắc chắn chính là thần.
Lại nói, lúc ấy anh ta chính là siêu văn nhân đầu tiên tới gia nhập, người thứ hai là Chu Tước.
Ở trước mặt người khác, Chu Tước rất ít nói, một bộ dáng vẻ cự tuyệt người khác đến gần ngàn dặm.
Chỉ có trước mặt lão bản mới có thể bày ra tính cách mà ở tuổi mười sáu, mười bảy này nên có.
. . .
Thành phố Long Giang, khu dân cư cấp hai.
Triệu Vũ Phỉ mặc một bộ váy dài liền thân màu xanh, tự mình lái xe tới đây.
Trong tay cô cầm theo hai túi đựng đồ đạc lớn, đỗ xe xong liền nhanh chân di chuyển lên lầu 4.
Ngoài cửa phòng 402, cô nhẹ nhàng gõ cửa, vui vẻ hô: “Tiểu Nghiên Nghiên, mẹ nuôi mang đồ ăn đến cho con này, mau mở cửa.”
Rất nhanh, cánh cửa đã được chầm chậm mở ra một khe hở, bên trong ló ra một cái đầu nho nhỏ đáng yêu.
“Mẹ nuôi, thật sự là người à, Tiểu Nghiên Nghiên nhớ người lắm!”
Thấy người tới là ai, Cố Nghiên Nghiên liền lập tức mở hẳn cửa ra, cơ thể nho nhỏ bổ nhào về phía Triệu Vũ Phỉ.
“Vậy sao, mẹ nuôi cũng rất nhớ Tiểu Nghiên Nghiên!”
Triệu Vũ Phỉ lộ ra nụ cười cưng chiều, một tay xách túi đồ, một tay bế bổng cô bé vào nhà.
Trong phòng bếp, Lâm Nguyệt Dao đang bận rộn làm cơm trưa.
“Vũ Phỉ, ngươi đến thật đúng lúc.”
Lâm Nguyệt Dao vui vẻ vẫy vẫy gọi cô vào bếp.
Triệu Vũ Phỉ phấn khởi nói: “Tục ngữ nói rất đúng, tới sớm không bằng tới đúng lúc.”
“Nhanh đưa Nghiên Nghiên đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm thôi!”
“Được được, Tiểu Nghiên Nghiên, chúng ta đi rửa tay nào.”
Triệu Vũ Phỉ bỏ cái túi to xuống, ôm Cố Nghiên Nghiên vào trong nhà vệ sinh.
Lúc này Lâm Nguyệt Dao bưng theo hai món mặn một tô canh ra để trên bàn, cởi tạp dề quay về phòng bếp treo lên, rồi bưng nồi cơm đi ra.
“Dao tỷ, khoảng thời gian này ngươi sống có tốt không? Hay là… cùng ta đi đến căn cứ Ma Minh bên kia đi!”
Triệu Vũ Phỉ ôm Cố Nghiên Nghiên ngồi xuống, nhìn Lâm Nguyệt Dao đang xới cơm, cô nói: “Lấy thân phận của ta, chí ít vẫn có thể mang các ngươi tiến vào đó mà.”
“Vẫn là thôi đi, ở đây mỗi tuần đều có trợ cấp của nhà nước, sinh hoạt cũng không phải khó khăn gì, hơn nữa qua bên đó thì rất khó gặp lại được Tiểu Hoa.”
Lâm Nguyệt Dao đưa bát cơm cho hai người, khẽ lắc đầu từ chối ý tốt của bạn mình.
“Thôi được rồi, nhưng nếu như không sống được ở đây nữa thì nhất định phải nói với ta, đừng cố chống đỡ rồi lại làm khổ Tiểu Nghiên Nghiên.”
Triệu Vũ Phỉ tôn trọng quyết định của nàng, hơn nữa cô cũng biết tình cảm giữa Lâm Nguyệt Dao và Tiểu Hoa rất sâu đậm, nếu qua căn cứ Ma Minh ở thì quả thật rất khó gặp lại Tiểu Hoa.
“Ta biết mà, ngươi mau ăn cơm đi!” Lâm Nguyệt Dao thúc giục, gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Triệu Vũ Phỉ.