Chương 9: Lôi Đình Xé Mở Màn Đêm, Một Vầng Huyết Nguyệt Treo Trên Cao, Vạn Vật Dị Biến! (1)
“Lão đại, năm mươi tám phút rồi.”
Tâm trạng Trương Hổ lúc này hơi lâng lâng, vừa phấn khởi, vừa xen lẫn một chút cảm giác hồi hộp. Y châm một điếu thuốc, dùng sức rít lấy một hơi, hai mắt nhìn chòng chọc thời gian đếm ngược trên màn hình điện thoại di động.
Cố Trường Khanh cũng khẽ nhả khói, kỷ nguyên mới chỉ còn một phút đếm ngược nữa là sẽ tới.
“10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2…”
Trương Hổ lẩm bẩm đếm ngược.
Ầm ầm! Răng rắc!!!
Sau khi y đếm đến một, đột nhiên trên trời cao lóe ra một tia chớp đỏ ngòm như muốn xé đôi cả tầng khí quyển, sau đó tiếng nổ vang ầm ầm hệt như trời sập vang lên.
“Mẹ k*!”
Trương Hổ bị dọa nhảy dựng lên, y há mồm kinh hô.
Không chỉ y mà hơn bảy tỷ người trên toàn cầu lúc này đều không khỏi bị tiếng sấm kia hù cho nhịp tim suýt nữa đình chỉ, thậm chí đã hù chết không biết bao nhiêu kẻ mắc bệnh tim.
Màu máu đỏ yêu diễm chiếu sáng cả bầu trời đêm trên bán cầu.
Khi quang mang biến mất, vầng trăng vốn sáng trong dịu êm lại như bị máu tươi nhuộm thẫm, tỏa ra ánh sáng quỷ dị trên khắp mọi châu lục.
“A a a a…”
Đột nhiên, Trương Hổ ôm đầu kêu thảm, y lăn lộn trên mặt đất, thê lương gào thét: “A a a a… Lão đại, đầu ta như muốn nổ tung, hình xăm trên thân nóng quá, nóng quá, giống như là muốn phá thể mà ra, a a a…”
Hai mắt y sung huyết, ôm chặt đầu, thân thể va đập ầm ầm trên mặt đất, miệng không ngừng kêu rên thảm thiết, tựa hồ làm vậy thì có thể làm dịu đi cơn đau đớn.
Hình xăm Hắc Hổ sau lưng và hình xăm Ma Vương trước ngực tựa như có một luồng sức mạnh vô cùng cường đại đang muốn phá thể lao ra ngoài.
Thực sự giày vò khó chịu khiến y cơ hồ muốn ngất đi.
Phốc!
Cố Trường Khanh đang định tiến lên xem thử thì bất ngờ chính hắn cũng há mồm ho kịch liệt rồi phun ra một ngụm máu tươi.
“Đáng chết, kinh khủng tới vậy sao?”
Thân thể Cố Trường Khanh lảo đảo ngả nghiêng, trong đầu hắn có mười một luồng tinh thần lực cuồng bạo vô song lùng sục bạo ngược, như muốn xé nát đầu hắn, hai mắt của hắn vằn vện tia máu, trong miệng cũng phát ra tiếng gầm gừ không thể chịu đựng được. Cuối cùng hắn không nhịn được hét lớn một tiếng, hung hăng đâm mạnh đầu vào vách tường đối diện.
Cùng lúc đó, Hắc Long trên cánh tay trái và Bạch Hổ trên cánh tay phải, cùng với Kỳ Lân trên lồng ngực, Tu La phía sau lưng, Đại Thánh bên hông trái, Na Tra bên hông phải, Tử Thần bên đùi trái, La Hầu bên đùi phải, còn có Khô Lâu trên mu bàn tay trái, Minh Thần trên mu bàn tay phải và Huyết Mâu ở chỗ mi tâm đều tăng nhiệt độ lên cực kỳ nóng rát, lực lượng mãnh liệt mạnh mẽ sôi trào trong cơ thể hắn.
A a a a….
Cố Trường Khanh cũng không cách nào chịu đựng nổi, hắn lăn lộn trên mặt đất, hai mắt chảy máu, xương cốt trong thân rung động vỡ vụn, bên ngoài thân dày đặc vết rách, chảy ra máu tươi đỏ thẫm. Trong nháy mắt hắn đã biến thành huyết nhân.
Huyết Mâu ở vị trí mi tâm tản ra huyết quang yêu diễm, xương đầu của hắn bởi vì vậy mà cũng muốn vỡ nứt ra.
Trong vài giây ngắn ngủi, Cố Trường Khanh đã sắp lâm vào tình trạng tử vong.
Gừuuu!
Lúc bấy giờ, trong cơ thể hắn bỗng nhiên truyền ra tiếng gào thét của Hắc Long, Bạch Hổ, Kỳ Lân, chấn động tới nỗi thân thể hắn băng liệt, chảy ra vô số huyết dịch ghê người.
“Cuối cùng ta vẫn phải chết sao?”
Thời khắc này Cố Trường Khanh rất tuyệt vọng, trước mắt mơ hồ có thể nhìn thấy Hắc Long vờn quanh, có Bạch Hổ gầm thét, có Kỳ Lân đang thôn thiên, có Tử Thần nhìn xuống, có Tu La tàn nhẫn cười to, có Đại Thánh và Na Tra đang giễu cợt, có Khô Lâu cười quái dị, có Minh Thần khinh miệt liếc xéo và có cả La Hầu cao cao tại thượng nhìn hắn như đang nhìn một con sâu kiến.
“Quả nhiên. . . Ta vẫn không cách nào chịu nổi khoảng khắc hình xăm thức tình.”
Cố Trường Khanh nhếch miệng cười khổ, máu tươi thấm đẫm ra như đang đòi mạng hắn.
Sống lại một đời, hao hết hùng tâm tráng chí, không nghĩ tới lại là kết cục như vậy.
Giấu trong tim sự không cam lòng sâu sắc, hắn vô lực nhắm mắt lại.
Roẹt!
Nhưng mà đúng lúc này, ấn ký quỷ dị trong lòng bàn tay phải của hắn lại phát ra hào quang màu xám trắng yếu ớt, rót vào trong cơ thể và trong đầu của hắn.
Cảnh tượng trước mắt như một màn kỳ tích xuất hiện, sau khi ấn ký trong lòng bàn tay Cố Trường Khanh phát sáng, sinh mệnh xuống tới cực hạn của hắn đột nhiên dao động, gần như ổn định lại chỉ trong nháy mắt, đồng thời bắt đầu nhanh chóng khôi phục đầy mãnh liệt.
Ở vị trí của các hình xăm lúc này đều đang lóe lên màu sắc khác nhau.
Vụt! Vụt! Vụt!!!
Sau đó, mười một hư ảnh hình xăm tuôn ra từ thân thể của Cố Trường Khanh. Bọn chúng lãnh khốc, tàn bạo, khát máu, tà ác, nhưng cuối cùng đều ẩn về trong cơ thể hắn, giống như đều đã cam nguyện thần phục.