Chương 10:
Tay Lục Ninh cứng lại, cau mày: "An Tử, đừng nói bậy."
Tôi cười khẽ, kéo tay áo anh ấy ra hiệu ngồi xuống.
Vốn dĩ đang ghé tai nghe Thẩm Mộng nói chuyện riêng, không ngờ An Hạo Dương lại cố tình kiếm chuyện.
Tôi không cảm xúc nhìn anh ta.
"Chúng ta chia tay vì chuyện gì, có cần tôi phải nói lại ở đây không?"
Lông mày anh ta nhướng lên, bàn tay đặt trên bàn bỗng nổi gân xanh.
Bạch Giai Tuệ nhanh chóng liếc nhìn tôi: "Chị Giai Giai, An ca hôm nay gọi em đến cũng là vì chuyện này."
Cô ta đặt khăn ăn xuống, đứng dậy.
"An ca nói chị đã xem tin nhắn của chúng em, có thể là đã hiểu lầm rồi."
An Hạo Dương im lặng, ngồi phịch xuống ghế như thể chịu đựng nỗi oan ức tột cùng.
Bạch Giai Tuệ với giọng điệu ủy mị, đáng thương: "Có những lúc là do câu nói mà ra, nếu chị không vui thì em xin lỗi chị ở đây."
Nói rồi cô ta kéo ghế ra, thật sự cúi đầu chào tôi.
Màn này khiến tôi bật cười tại chỗ.
"Không cần xin lỗi đâu, hai người cứ tốt đẹp là hơn tất cả rồi."
An Hạo Dương ngẩng đầu nhìn tôi: "Trần Giai, cô có ý gì?"
Tôi cố gắng tỏ vẻ thành khẩn.
"Mặc dù tôi không hiểu tại sao cô và bạn trai của người khác lại ngày nào cũng nhắn tin nói chuyện không ngừng, còn để anh ta tìm cớ ra ngoài đi mua sắm, ăn đồ nướng cùng cô."
"Nhưng tôi và anh ta đã chia tay rồi, không cần phải làm tôi ghê tởm nữa."
Sắc mặt Bạch Giai Tuệ trắng bệch đi mấy phần: "Chị vẫn hiểu lầm rồi."
Tôi dứt khoát nói thẳng.
"Các bạn nam ngồi đây, tôi muốn hỏi nếu có nữ đồng nghiệp nửa đêm gửi ảnh nội y cho các bạn, các bạn sẽ trả lời thế nào?"
An Hạo Dương "phắt" một cái đứng dậy.
"Trần Giai! Cô!"