Chương 11:
Thế nhưng mấy người bạn học lại thích hóng chuyện, một nam sinh cười nói:
"Tôi phải hỏi cô ấy xem, là ai cũng có hay chỉ gửi cho mỗi tôi?"
Một câu nói khiến mọi người cười ồ lên.
Bạch Giai Tuệ mặt đỏ bừng, cúi đầu đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong.
"An Hạo Dương, anh trả lời thế nào?"
Có người hỏi anh ta một cách trêu chọc.
Mặt An Hạo Dương xanh mét, tôi đành phải trả lời thay.
"Anh ta nói, tôi có thể giữ được cảm xúc ổn định là nhờ cô làm trạm xăng cảm xúc."
Lại một tràng cười khác vang lên, có người cười đến mức không đứng thẳng dậy được.
"Là trạm xăng ở đâu vậy?"
Bạch Giai Tuệ bỗng chốc đỏ hoe mắt, bĩu môi quay người bỏ chạy.
An Hạo Dương cũng đứng dậy theo, mặt đầy sốt ruột muốn đuổi theo nhưng lại có chút do dự.
Anh ta giận dữ nhìn tôi, "Chỉ là tiện miệng nói thôi, cô có cần phải làm cho tôi khó xử như vậy không?"
Có lẽ là do oán hận đã quá sâu sắc, anh ta tức giận đá mạnh chiếc ghế.
"Tôi còn tưởng mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ kỹ xem có phải mình không đủ quan tâm đến cô không chứ."
"Trần Giai, có phải cô chỉ chờ tìm cớ để chia tay với tôi không?"
Ánh mắt anh ta ngày càng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Lục Ninh.
"Thế là có đường lui rồi đúng không? Chê tôi không có năng lực như người ta à?"
Thẩm Mộng 'bốp' một tiếng vỗ bàn, "An Hạo Dương anh ăn nói cho cẩn thận vào."
Tôi giữ cô ấy lại, mỉm cười nhìn An Hạo Dương.
"Lời đã nói đến đây rồi, vậy thì chúng ta nói thẳng ra hết đi."
"Anh chê tôi quản nhiều, nói tôi cúi xuống bụng có một lớp mỡ, nói mỗi ngày anh đều do dự không biết có nên cầu hôn không, cuộc sống một khi nhìn thấy kết cục khiến anh cảm thấy chán ghét."
Những lời này, anh ta không chỉ nói với Bạch Giai Tuệ mà còn nói với những người khác nữa.
Tôi nhìn anh ta thật sâu.
"Anh lấy cớ đồng nghiệp, anh em tốt, khoác vai bá cổ với cô ta, tại sao tôi lại không thể nói chia tay?"
Anh ta tức giận, lồng ngực phập phồng không ngừng.
"Nói sau lưng vài câu là phải chia tay à? Ai mà chẳng từng nói vài câu chuyện phiếm sau lưng chứ?"
"Tôi ở nhà buồn bực, tìm người ra ngoài uống vài ly cũng sai à?"
Tôi không khỏi vỗ tay cho cái kiểu đổi trắng thay đen của anh ta.
"Anh không sai, là tôi ghét bỏ anh, ghét bỏ đến mức không muốn nhìn anh thêm một giây nào nữa."