Thuở Ấy Tuổi Còn Xanh

Chương 7:

Chương 7:
Ngày hôm sau, tôi dùng số tiền lẻ ít ỏi còn lại trong cặp để mua hai cái bánh bao.
Vừa ngồi xuống chỗ, Tần Chiêu Thời đã quay sang hỏi: "Hôm nay cậu có rảnh đến nhà em họ tớ không?"
Hôm nay là thứ Sáu, buổi tối không có giờ tự học, vừa hay lại rảnh, "Có."
Buổi chiều tan học chúng tôi cùng nhau đi.
Vì là do Tần Chiêu Thời giới thiệu nên nhà em họ cậu ấy đặc biệt yên tâm về tôi.
Tiền công họ trả rất cao.
Việc dạy kèm vào thứ Bảy và Chủ Nhật, mỗi ngày ba tiếng, một tiếng ba trăm tệ.
Ngày mai có thể đến dạy luôn.
Số tiền họ trả thế này hoàn toàn đủ chi phí sinh hoạt của tôi.
Tôi nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi, nghiêm túc chuẩn bị nội dung dạy kèm.
"Tớ giúp cậu tìm được một công việc tốt như vậy, cậu định cảm ơn tớ thế nào?" Tần Chiêu Thời nhướng mày, đuôi mắt hơi cong lên ý cười.
"Vậy thì hôm khác tôi mời cậu ăn cơm."
"Cậu không thể nghĩ ra cách cảm ơn nào có tâm hơn sao?" Giọng cậu ấy có chút không hài lòng.
"Trước đây tôi chưa từng mời ai ăn cơm cả, cậu là người đầu tiên."
"Ồ, ra là tớ đặc biệt đến vậy." Đáy mắt cậu ấy lộ vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn tôi đầy ẩn ý.
Lời này từ miệng cậu ấy thốt ra sao nghe cứ kỳ lạ thế nhỉ.
Thôi kệ, chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.
Công việc gia sư này trả lương theo tuần, như vậy tôi sẽ không phải sống tằn tiện nữa.
Vì thế, tôi càng nhìn Tần Chiêu Thời càng thấy thuận mắt.
Sau khi nhận được tiền công, tôi dẫn Tần Chiêu Thời đến một nhà hàng trông có vẻ rất sang trọng, ăn ở đây chắc không làm tủi thân cậu ấm này đâu nhỉ.
Kết quả, cậu ấy kéo tôi đi, "Tiết kiệm tiền đi, nhà hàng kiểu này vừa đắt vừa dở."
Cậu ấy dẫn tôi đến một quán thịt nướng ven đường, chỉ vào quầy hàng, "Hôm nay chúng ta ăn cái này."
Cậu ấy gọi một đống đồ ăn, cũng không đắt lắm, sau đó cậu ấy gọi thêm bia.
Không biết có phải do thể chất không mà tôi mới uống một lon bia đã thấy đầu óc choáng váng, Tần Chiêu Thời trông vẫn tỉnh táo lắm.
Tôi đi đứng xiêu vẹo, còn phải để Tần Chiêu Thời cõng về.
"Cậu có biết nhà tôi ở đâu không?" Tôi líu lưỡi hỏi.
"Không biết."
Tôi nói năng lộn xộn, cậu ấy nghe không rõ địa chỉ tôi nói, dứt khoát không hỏi nữa mà trực tiếp dẫn tôi đi.
Tôi mặc kệ cậu ấy dẫn đi đâu thì đi, không phản kháng.
Cuối cùng cậu ấy đưa tôi về nhà cậu ấy, lúc cậu ấy đặt tôi xuống, môi cậu ấy chạm vào vành tai tôi, tôi cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người, tê dại cả người.
Đầu óc tôi lập tức tỉnh táo hơn một chút.
Chắc là cậu ấy vô tình thôi nhỉ.
Cậu ấy véo má tôi, "Cậu đáng yêu thật."
Hai má tôi lập tức nóng bừng lên, "Bỏ ra, tin tôi cắn cậu không?"
"Cậu cắn tớ thế nào?" Cậu ấy chẳng sợ chút nào, thậm chí còn có vẻ hơi mong đợi.
Tôi nhẹ nhàng cắn vào ngón tay cậu ấy.
Ánh mắt Tần Chiêu Thời nóng rực, nhìn chằm chằm vào tôi, như thể giây tiếp theo sẽ ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Tôi nghĩ chắc mình điên thật rồi, sao lại có thể làm ra hành động kỳ lạ như thế này.
Tôi vội vàng buông miệng ra.
Giây tiếp theo cậu ấy đè tôi xuống sofa, vùi đầu vào cổ tôi, cắn vào gáy tôi, cậu ấy còn lè lưỡi liếm một cái, tôi lập tức mềm nhũn cả người.
Sau đó, cậu ấy chậm rãi đứng dậy, khóe miệng cong lên, "Hòa nhau nhé."
Ngày hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy cậu ấy tôi xấu hổ không chịu nổi, chuyện tối qua nhớ rõ mồn một.
Cũng may Tần Chiêu Thời vẻ mặt tự nhiên, trông không có gì khác lạ.
Ăn xong tôi vội vàng chuồn lẹ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất