Chương 6:
Tôi nhanh chóng thay đổi cách nhìn về Tần Chiêu Thời.
Xem ra anh chàng này cũng không tệ, còn giới thiệu việc làm cho tôi, chỉ là đôi khi hơi "mồm mép" quá đáng.
Cuối cùng, tôi đưa Tần Chiêu Thời đến trước cổng một khu chung cư cao cấp rồi dừng lại.
Trước đây tôi từng nghe nói về khu này, những người sống ở đây đều là giới thượng lưu.
Không ít cán bộ thành phố và giám đốc các công ty lớn cũng ở đây.
Nhà Tần Chiêu Thời giàu có như vậy, ở đây cũng là điều bình thường thôi.
Trời tối mịt tôi mới về đến nhà, vừa mở cửa, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, suýt chút nữa khiến tôi buồn nôn.
Kiều Đông xông tới túm lấy cổ áo tôi, hung hãn quát hỏi: "Tiền đâu?"
"Không có." Tôi sẽ không nói cho hắn biết tiền ở đâu, càng không muốn cho hắn một xu nào.
Hắn không bỏ cuộc, lục soát khắp người tôi một lượt.
Liếc thấy bàn tay tôi đang nắm chặt, hắn giật lấy năm trăm tệ Tần Chiêu Thời cho.
"Đó là tiền của tôi, trả lại cho tôi." Tôi vươn tay muốn giật lại.
"Tiền của mày á? Lão tử khổ cực nuôi mày lớn bằng này, tiền của mày chẳng phải là của lão tử sao."
Hắn cầm tiền rồi sầm sập bỏ đi.
"Đồ khốn nạn!" Tôi buột miệng chửi một câu.
Kiều Đông cái tên hỗn đản này, cầm tiền không làm việc chính đáng, chỉ biết cờ bạc rượu chè.
Năm tôi sáu tuổi, hắn đã nghiện cờ bạc, hơn nữa còn bạo hành gia đình.
Mẹ tôi sau này chịu hết nổi, năm tôi tám tuổi thì bỏ đi.
Sau này, Kiều Đông cứ hễ có ấm ức gì là lại trút lên người tôi, đánh tôi bầm dập khắp mình mẩy.
Có mấy lần đánh đến mức tôi không xuống nổi giường.
Tôi từng phản kháng, từng báo cảnh sát, nhưng đều vô ích, chỉ đổi lại những trận đòn ác độc hơn của Kiều Đông.
Cho nên tôi liều mạng học hành, chính là vì sau này có thể thi vào một trường đại học tốt, thoát khỏi hắn.
Tôi tắm xong rồi lên giường đi ngủ.
Trong đêm ngủ không yên giấc, tôi mơ.
Tôi mơ thấy lúc mẹ tôi đi, tôi ôm chặt lấy chân bà, cầu xin bà ở lại.
Bà gỡ tay tôi ra, không hề ngoảnh đầu lại, nhẫn tâm rời đi.
Bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn nghĩ, bà đã đúng.
Ở lại, tiếp tục giằng co với Kiều Đông, cả đời này sẽ bị hủy hoại.
Chi bằng rời đi, tìm kiếm những khả năng mới.
Dần dần, tôi không còn oán trách bà nữa.