Chương 40: Rất đau nhỉ
Cho nên Trương Vinh Phương cực kỳ tốt số, mua được hẳn mười mấy cái. Hắn bỏ hết vào trong túi rồi vác theo, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Dù sao thì vụ đạp thanh lần trước cũng đã để lại cho hắn nỗi ám ảnh quá lớn. Cho nên bây giờ ra ngoài, nhìn cánh rừng xong cứ cảm thấy chỗ quái nào cũng có người.
"Đồ tốt này... vừa rẻ lại vừa tiện, rất thích hợp với hoàn cảnh rừng núi rậm rạp thế này. Vừa có thể phòng thân lại vừa có thể bẫy thú lấy thịt ăn. Ngoại trừ việc thời gian hữu dụng hơi ngắn ra thì không có khuyết điểm gì nữa.”
Trương Vinh Phương nhìn người kia vật vã trên mặt đất, lăn qua lăn lại, khắp người đầy máu thì trong lòng cũng có tí không nỡ.
Thế nên hắn nhặt một cục đá to cỡ nắm tay trên mặt đất lên, đến gần người kia thêm một tí, nhắm chuẩn rồi dùng hết sức nện cho đối phương một phát.
Bốp!
Vận khí của cục đá này cũng tốt ghê chứ, trúng ngay cổ tên sơn phỉ.
Người kia nằm ngay đơ tại chỗ, phần cổ vặn vẹo một cách rất chi là quái dị. Hắn ta giật giật mấy cái, không biết là bất tỉnh hay…
Trương Vinh Phương thầm thở dài. Lần trước nhìn thấy người chết xong, bây giờ tâm địa hắn đã cứng rắn hơn rất nhiều.
Nhìn thấy máu cũng không khẩn trương, căng thẳng như trước nữa.
Trương Vinh Phương từ từ tiến lại gần, định tìm xung quanh xem có cục đá nào vừa tay không. Tiếc là không có.
Thế là hắn khom lưng, bê một tảng đá trắng, to cỡ cái cối xay nhỏ hay chậu rửa mặt lên.
"Lên nào!"
Trương Vinh Phương dùng sức ném đi.
Bịch!
m thanh vật nặng rơi xuống đất vang lên, theo đó là tiếng xương gãy truyền đến.
"Thảm quá đi..." Trương Vinh Phương không đành lòng nhìn xuống.
Trương Vinh Phương cảm thấy bản thân vẫn quá ư là lương thiện. Tên này lén lén lút lút đi theo sau hắn, còn dùng áo tơi cỏ khô làm đồ ngụy trang, rõ ràng là có vấn đề.
Thế mà hắn ngay cả xuống tay nặng một tí cũng không dám.
Lần này, hắn lại nhích đến gần hơn chút nữa. Tảng đá to như cái chậu rửa mặt kia rơi trúng ngay phần lưng tên kia, nện nó thành một đường cong rất quái dị.
Trương Vinh Phương đến gần mới thấy rõ tình trạng máu thịt be bét của đối phương, đáy lòng không nhịn được mà dâng lên một trận quay cuồng.
Không phải là hắn buồn nôn, mà là sợ chết bà!
Hoàn cảnh xã hội chỗ này không yên ổn như đời trước. Không có kiểu mấy bước chân lại có một cái camera quan sát, lại càng không có luật pháp, lực lượng quốc gia vừa chặt chẽ vừa mạnh mẽ quả quyết.
Ở đây, mạng người cũng y như kẻ đang nằm trước mặt hắn, vài cái kẹp bắt thú cộng thêm hai hòn đá là xong.
"Tảng đá lớn thế này nện lên người, chắc chắn là rất đau nhỉ. . . ?" Trương Vinh Phương ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói.
"Còn cả kẹp bắt thú sắc bén như vậy..." Hắn định cậy bàn tay tên sơn phỉ ra. Thế nhưng máu thịt be bét bầy nhầy quá, căn bản là không tìm được bàn tay đối phương ở đâu, chỉ thấy mỗi con dao găm ngắn ngắn gỉ sét.
"Úi trời, nhìn cái này có vẻ đau lắm nè!"
Trương Vinh Phương buông tay, nhìn cơ thể không ngừng co giật của tên sơn phỉ.
Hắn khẽ cắn răng, cấp tốc lột bỏ quần áo của đối phương, sờ soạng tìm hầu bao (túi tiền).
(túi tiền).
Tìm mãi mới thấy một cái túi da màu nâu được đối phương dùng dây thừng cố định ở trên hông.
Trương Vinh Phương tiện tay nhét vào cái bao nhỏ mà mình vẫn luôn mang theo. Sau đó lập tức đứng dậy, đi nhặt mấy cái kẹp bẫy thú khác về.
Trong rừng rậm cây cối dày đặc rất khó sử dụng cung tên, ngược lại thì mấy thứ cạm bẫy thế này lại dùng rất tốt.
Bản thân kẹp bắt thú làm bằng trúc này đã có màu xanh lá, ngụy trang xong dùng lại càng tiện hơn.
Làm xong mấy chuyện này, đầu óc Trương Vinh Phương cũng sắp nhũn hết ra rồi. Vạn nhất đối phương không bị kẹp bắt thú giữ lại thì sao chứ?
Tuy hắn đã đặt hơn 20 cái khắp xung quanh, nhưng vạn nhất người ta số may, tính cách cẩn thận, chú ý đến chúng nó thì sao?
Vậy thì hắn...
Lại một lần cảm nhận được thói đời nguy hiểm, Trương Vinh Phương ngẩng đầu nhìn thử Tiêu Thanh Anh.
Vừa nãy có tiếng kêu thảm thiết như vậy vang lên, vậy Tiêu Thanh Anh cùng Trần Vô Ưu đứng cách đó không xa... Hả? Người đâu mẹ nó rồi?
Trương Vinh Phương chợt phát hiện hai người mới vừa rồi còn ở trong tầm mắt, bây giờ đã mất hút rồi!
"Không ổn! Có chuyện rồi!" Trương Vinh Phương âm thầm rùng mình, lập tức lấy từ trong quần áo ra một cái ống truyền tin của quan quân, châm lửa rồi phóng vút lên trời.
Biu!
Ống trúc truyền tin nổ tung phía trên rừng cây.
Ánh lửa sáng ngời thoáng cái đã chiếu sáng cả mảng rừng âm u.
Trong thôn, quan binh Đại Linh cũng nhìn thấy pháo truyền tin. Khóe miệng người dẫn đội Mộc Thạch giật giật, không thể không dẫn theo một nam đạo nhân khác chạy đến.
Khoảng 10 người quan binh cũng nhanh chóng lao về phía yên hoả phát nổ.