Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 51: Tiền, rất nhiều tiền

Chương 51: Tiền, rất nhiều tiền


Sau đó hắn thay một bộ quần áo khác rồi lau dọn sơ căn phòng. Mọi việc xong xuôi, thấy vẫn còn ít thời gian nên Trương Vinh Phương định nghỉ ngơi thêm một lát.
Cốc! Cốc! Cốc!
“Trương sư huynh, phòng thư tín có bọc đồ của huynh kìa.”
“Đồ của ta á?” Trương Vinh Phương sửng sốt. Từ sau khi tiếp nhận thân thể này hắn cũng có làm gì đâu nhỉ? Cũng không còn bản lĩnh gửi bản thảo từ khúc cho gánh hát Câu Lan nữa.
Ai sẽ gửi thư cho hắn chứ?
Trong lòng có tí thắc mắc, Trương Vinh Phương đứng dậy, uống một hớp nước lạnh rồi mở cửa đi tới phòng thư tín.
*
Bên trong phòng thư tín của Thanh Hòa Cung.
Trịnh Trung Lâm vỗ vỗ cái bao nhỏ màu vàng trước mặt.
“Cái hộp này tinh xảo thật đấy.”
Với tư cách là người phụ trách phòng thư tín, thường thì mấy gói đồ thế này hắn sẽ không bao giờ hỏi đến.
Nhưng chẳng ai biết được, thật ra hắn là người được chấp sự hiện tại của bên tuần chiếu an bài từ rất lâu rồi.
Chấp sự tuần chiếu có quyền lực cực kỳ lớn, hiện đang tranh đoạt vị trí cung chủ đời kế tiếp cùng giám sát viện, cho nên bây giờ đã tới lúc lựa chọn phe phái rồi.
Nhìn bọc đồ ở trước mắt, vừa không rõ người gửi lại vừa không có ký hiệu. Thế nhưng người nhận hàng lại là đồ đệ của Tiêu Dung, một tiểu đạo sĩ tên là Trương Vinh Phương.
Trịnh Trung Lâm chà chà hai lòng bàn tay vào nhau, cầm bọc lên. Hắn tránh né mấy đạo sĩ tạp dịch đang lấy thư ở xung quanh, một mình tiến vào bên trong phòng thư tín rồi kéo rèm cửa xuống.
Trịnh Trung Lâm nhanh chóng đặt cái bọc lên một chiếc ghế nhỏ, hai tay thuần thục chọc qua chọc lại, rất nhanh đã mở được nó ra.
Nếu là bọc đồ của những người khác, tất nhiên là hắn sẽ không dám xằng bậy rồi. Ai biết bên trong sẽ chứa thứ bí ẩn gì chứ. Kiêng kỵ kiểu này hắn không dám lộn xộn.
Thế nhưng đồ đệ của Tiêu Dung thì phía trên lại có quy định rất nghiêm khắc, hắn mở ra bao kiểm tra chút cũng không quan trọng gì.
Trong bọc là một cái hộp bằng gỗ.
Trịnh Trung Lâm vẫn không ngừng lại, cầm công cụ tiếp tục mở.
Cái hộp rất nhanh đã được mở ra, đồ vật bên trong cuối cùng cũng lộ rõ.
“Trời ạ!”
Trịnh Trung Lâm vừa thấy thứ trong hộp thì đã phải hít một hơi khí lạnh.
Tiền!
Rất nhiều tiền!!
Trong chiếc hộp màu đen ấy, thế mà lại đặt một chồng tiền giấy mệnh giá một lượng!
Nhìn cả xấp dày cui thế kia, rõ ràng là đã suy xét đến người sẽ sử dụng. Mệnh giá quá lớn sẽ dễ lộ tài vật nên mới cố ý đổi thành tiền giấy có mệnh giá nhỏ.
Bình thường Trịnh Trung Lâm cũng đã thấy không ít tiền giấy, nhưng một chồng trước mắt này đếm sơ, ít nhất cũng phải hơn 70 lượng!
70 lượng là cái khái niệm gì chứ?
Ở huyện Hoa Tân, 70 lượng có thể mua được một con tuấn mã khá tốt rồi đấy!
Ở nơi mà… một con heo mới chỉ 10 đến 15 lượng thì 70 lượng có thể mua được sáu con heo đấy!
Trịnh Trung Lâm nuốt nước miếng cái ực, quan sát xung quanh một lượt rồi nhanh chóng lục lọi bọc đồ, thế nhưng lại lôi ra được một phong thư.
Hắn nhìn xấp tiền giấy, lại nghĩ tới người nhận bọc đồ này chính là Trương Vinh Phương đã đắc tội với Trần gia.
Ánh mắt Trịnh Trung Lâm không ngừng loé lên vẻ tham lam, rồi lại biến mất.
Đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng hắn quyết định lấy hết toàn bộ tiền giấy trong hộp ra, sau đó lắp nó lại, cất kỹ lá thư rồi gói cái bọc lại như cũ.
“Dù sao cũng chỉ cầm tiền thôi mà, có ai biết là mình làm đâu. Trên đường nó đã qua tay người nhiều như vậy, dựa vào cái mà khẳng định là mình chứ?
Cho dù tiểu tử kia biết là mình lấy, không có phòng tuần chiếu làm chỗ dựa, hắn lấy cái gì để đấu với mình chứ?”
Đây đã không phải lần đầu tiên Trịnh Trung Lâm trộm đồ, trộm tài vật trong các gói đồ, đã thành thói quen rồi.
Chỉ là số tiền lần này hơi lớn… khiến hắn có chút bận tâm.
Trước kia bởi vì đồ mà hắn trộm đều là của mấy người không có bối cảnh gì, nên đa phần những đạo nhân này đều cắn răng nhẫn nhịn.
Nhưng lần này số tiền hơi nhiều.
Nếu không phải Trương Vinh Phương kia đã đắc tội với Trần gia, Trần gia điểm danh muốn trị hắn thì Trịnh Trung Lâm cũng không dám to gan như thế.
Không bao lâu sau, một tiểu đạo sĩ vén rèm cửa tiến vào.
“Chủ phòng, đệ tử của Tiêu Dung pháp sư, Trương Vinh Phương sư huynh đến lấy đồ.”
Lúc này Trịnh Trung Lâm đã cất kỹ mớ tiền giấy kia rồi, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ bọc đồ đặt ở bên cạnh.
“Ừm, mang ra ngoài đi.”
“Vâng.” Đệ tử tạp dịch nọ tiến lên, cẩn thận ôm cái hộp đi.
Khí trời lạnh lẽo.
Trương Vinh Phương đứng ở bên ngoài phòng thư tín ngay lúc giữa trưa mà vẫn cảm thấy rét run.
Bây giờ đã qua tháng 11, trời bắt đầu vào đông nên nhiệt độ không khí lại càng lạnh lẽo hơn.
Trương Vinh Phương nhìn mấy đạo sĩ tạp dịch khuân đồ đi xử lý, trong đó có một tiểu đạo sĩ ôm bọc đồ màu đen tiến về phía hắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất