Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 52: Bị một đòn cảnh cáo

Chương 52: Bị một đòn cảnh cáo


“Sư huynh, đây là đồ của huynh.”
Tiểu đạo sĩ đặt đồ lên bàn gỗ trước mặt Trương Vinh Phương.
Bên ngoài phòng thư tín có đặt một dãy bàn gỗ, cái này là để tiện cho việc giao tiếp hay đặt đồ vật.
Trương Vinh Phương nhìn bọc đồ, duỗi tay vỗ nhẹ lên nó.
Bên ngoài bọc còn dùng bút than để viết chữ.
“Người nhận: Trương Vinh Phương – Thiên m, Thanh Hòa Cung.”
*trước đây Trương Vinh Phương ở huyện Thiên m.
*trước đây Trương Vinh Phương ở huyện Thiên m.
Chữ viết thanh tú tinh tế khiến Trương Vinh Phương cảm thấy khá là quen thuộc.
“Là chữ viết của tỷ tỷ nguyên thân.”
Trong lòng hắn run lên, biết chuyện gì nên tới thì vẫn phải tới.
Trương Vinh Phương cầm cái bọc lên, xoay người rời khỏi đây.
“Không đúng!” Trương Vinh Phương chợt cảm thấy bọc đồ trong tay có vẻ không đúng lắm.
Phần hở của bọc đồ thường được dùng kim khâu đặc biệt để phong kín.
Phong cách lúc trước của tỷ tỷ Trương Vinh Du còn in đậm trong ký ức của nguyên thân. Hắn nhớ rõ, mỗi lần tỷ tỷ gửi đồ, đường khâu phong kín đều khá chỉnh tề và dày đặc.
Nhưng bây giờ cái bọc của hắn lại có đường may vô cùng lộn xộn, hơn nữa chỉ tùy tiện khâu mấy kim cho có mà thôi, đủ để miễn cưỡng che kín chỗ hở lại.
“Có lẽ bọc đồ đã bị động vào!”
Trương Vinh Phương lập tức đoán ra khả năng này.
Hắn xoay người, nhìn thẳng vào tiểu đạo sĩ vừa đưa bọc đồ cho mình.
“Vị sư đệ này, xin hỏi vừa rồi còn có ai động tới bọc đồ của ta không?”
Tiểu đạo sĩ bị kia hắn nhìn như vậy thì có chút sợ sệt, bởi vì đối phương là đệ tử tu hành, đẳng cấp cao hơn hắn ta một bậc.
Nên tiểu đạo sĩ liền trả lời với thái độ rất tôn kính.
“Bẩm sư huynh, sáng sớm có người trực tiếp đưa gói đồ này đến phòng thư tín của chúng ta, giữa đương không hề có ai động vào.”
“Xác định là không ai động vào à?” Trương Vinh Phương hỏi lại.
“Xác định, sư huynh. Trừ lúc chúng ta tra tên tuổi thì có di chuyển vài lần ra thì không có ai động vào cả.” Tiểu đạo sĩ vội vàng nói.
Trương Vinh Phương không hỏi thêm nữa, chỉ nhìn xuyên qua cửa sổ của phòng thư tín để quan sát tình tình bên trong.
Đúng lúc này Trịnh Trung Lâm lại đang đứng cạnh cửa sổ đếm ngân phiếu.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của Trương Vinh Phương, Trịnh Trung Lâm quay đầu lại, cười cười nhìn hắn. Trong mắt mang theo chút tội nghiệp cùng ẩn ý khác.
Sắc mặt Trương Vinh Phương không chút thay đổi.
Mặc dù phòng thư tín chỉ là nơi không hề có tí giá trị vũ lực nào, nhưng đây lại là Thanh Hòa Cung, xung quanh có rất nhiều cao thủ.
Một Man tộc tứ đẳng lại còn là nho hộ như hắn, cho dù có bị trộm đồ thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi sẽ không có ai ra mặt cho hắn.
Đặc biệt là bây giờ còn đang ở trong tình huống Tiêu Dung chẳng thèm để ý tới hắn.
Trương Vinh Phương cầm bọc đồ, xoay người quay về phòng.
Về đến gian phòng của mình, hắn cấp tốc mở nó ra. Đọc hết nội dung bức, hắn lại mở cái hộp đen ra.
Bên trong trống rỗng, chẳng có gì cả.
Cạch.
Trương Vinh Phương khép hộp lại, mặt không chút biểu cảm. Hắn dựa theo chỉ dẫn trong bức thư, nâng cái hộp lên rồi cẩn thận, nhẹ nhàng rút một tấm gỗ từ dưới đáy ra.
Bên trong tấm gỗ là một ngăn bí mật hình chữ nhật rất tinh xảo.
Bên trong lại có hai tấm ngân phiếu.
Là hai tờ tiền giấy có giá trị 50 lượng.
“Bọc đồ từng bị mở ra, 70 lượng ở tầng thứ nhất bị lấy mất. Chỉ không biết là bị trộm ở trên đường, hay là đến tận Thanh Hòa Cung mới bị người ta lấy mất.”
Ban nãy Trương Vinh Phương thật sự muốn chạy vào phòng thư tín, đích thân kiểm tra.
Nhưng hắn không thể, và cũng không dám.
Tuy trong phòng thư tín không có võ tu, chủ quản Trịnh Trung Lâm cũng chỉ là một tên văn tu. Thế nhưng một khi hắn làm vậy thì chính là đã phá hỏng quy củ của Thanh Hòa Cung.
Hiện giờ đến Nhập Phẩm hắn còn chưa chạm đến, mà Thanh Hoà Cung thì ít nhất cũng có cả chục cao thủ Nhập Phẩm!
Trong đó chấp sự chí ít cũng là Tam Phẩm, đấy là còn chưa kể đến cao thủ ngoài ngũ phẩm như Giám sát viện và cung chủ.
Thế nên chỉ cần Trương Vinh Phương dám động thủ, phòng Tuần Chiếu có thể bắt hắn ngay lập tức, chấp hành trượng trách (phạt đánh bằng gậy).
(phạt đánh bằng gậy).
Với lại, cái quan trọng nhất là hắn cũng không biết rốt cuộc thì có phải là người của phòng thư tín lấy mất hay không.
Chỉ là do phòng thư tín thường xuyên truyền ra chuyện có người bị trộm mất đồ, thế nên Trương Vinh Phương mới nảy sinh nghi ngờ.
“Thôi bỏ đi, chỉ là 70 lượng mà thôi, phần lớn số tiền Trương Vinh Du gửi tới đến vẫn còn ở đây. Cho dù mình có tố cáo thì đoán chừng cũng chẳng có ai quản đâu. Chuyện phòng thư tín bị tố cáo cũng đâu phải lần một lần hai…”
Trương Vinh Phương uất nghẹn trong lòng, nhìn cái hộp trên bàn, không nói thêm gì nữa.
*
Bốp!
Trịnh Trung Lâm bị một đòn cảnh cáo, nện đến máu me đầy mặt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất