Chương 57: Mất tích
Chẳng qua trong mắt Trương Vinh Phương, động tác của nàng rất vụng về thô ráp. Chiêu thức cũng không đủ lực, không hề có tính quyết đoán.
Trương Vinh Phương nhẹ nhàng ra tay, dễ dàng khiến đòn tấn công của Lý Phục Hoa bị lệch sang phải, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
“Tiếp đi!” Lý Phục Hoa không phục. Sau khi đứng vững lại thì lập tức thi triển Triêu Nhật Phong Hạ, đánh vào khớp xương cánh tay phải của Trương Vinh Phương.
Bụp!
Đáng tiếc, cánh tay nàng mới vung được một nửa thì đã bị Trương Vinh Phương chuẩn xác chặn lại, lực đánh phía sau không cách nào dùng được nữa. Lý Phục Hoa chỉ có thể thay đổi chiêu thức.
Thế nhưng 10 chiêu tiếp theo, cho dù nàng có biến ảo thế nào cũng đều bị Trương Vinh Phương đẩy ra hoặc đón đỡ cực chính xác.
Rõ ràng là thực lực của Trương Vinh Phương không mạnh bằng Lý Phục Hoa, thế nhưng kết quả lại ung dung hơn nàng rất nhiều.
“Ồ?” Triệu Đại Thông ở một bên, thấy vậy thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đây là chiêu thức luyện đến cấp bậc Viên Mãn Nắm Giữ rồi.” Nàng đứng dậy khỏi băng ghế gỗ nghỉ ngơi, cẩn thận quan sát Trương Vinh Phương.
Theo tình hình giao thủ trên sân, Triệu Đại Thông càng nhìn càng khẳng định. Đấy đúng là Nhạc Hình Phù cấp độ Viên Mãn và Nắm Giữ.
“Sư tỷ, có phải là chiêu thức này luyện đến Viên Mãn thì sẽ có uy lực như vậy không?” Lý Phục Hoa lại dễ dàng bị đẩy lui. Vừa nghe thấy Triệu Đại Thông nói thì thở hồng hộc, không phục hỏi.
“Hừm. Khi đồng môn luận bàn, chiêu thức luyện đến cấp độ Viên Mãn sẽ cực kỳ khắc chế đối phương. Hiện tại ngươi không đánh lại đệ ấy đâu.” Triệu Đại Thông gật đầu.
"Để có thể luyện Nhạc Hình Phù đến tình trạng này thì cần phải có ngộ tính không tệ mới được. Giai đoạn tiếp theo chính là thời gian tích luỹ, là giai đoạn thể chất biến hoá. Vượt qua Dưỡng Huyết, Rè Gân thì có thể thử Phá Hạn, Nhập Phẩm.”
Triệu Đại Thông thở dài nói: “Thật ra điều mà các võ tu chúng ta cần nhất là ngộ tính và thể chất trời sinh.
Ngộ tính giúp người ta lĩnh ngộ, luyện thành võ công nhanh hơn. Thể chất trời sinh có thể làm cho tăng cường cường cơ thể, giúp củng cố võ công nhanh hơn.”
“Xem ra ngộ tính của ta cũng được nhỉ?” Trương Vinh Phương thấy Lý Phục Hoa không đánh nữa thì cũng thu tay, mỉm cười nói.
“Đúng là không tệ.” Triệu Đại Thông gật đầu.
“Nếu thể chất của đệ có thể theo kịp, ước chừng 4 năm năm nữa thì có thể Phá Hạn.”
"Sư tỷ, sau khi đột phá cực hạn thì sẽ có thay đổi thế nào? Nói cho ta nghe một chút được không?"
Trương Vinh Phương dựa theo kế hoạch nhỏ của mình, đã để lộ ra tí tiềm lực nên bắt đầu hỏi về những thứ mới.
"Sau khi Phá Hạn, căn cứ vào trọng tâm tu luyện võ công, thân thể sẽ được cường hóa ở mức độ khác nhau. Thực lực tăng cao, da thịt dày lên. Cái khác nữa thì không có ..." Triệu Đại Thông lắc đầu.
Nàng cẩn thận quan sát Trương Vinh Phương. Từ lần giao thủ vừa rồi, Triệu Đại Thông có thể lờ mờ nhận ra dường như đối phương còn ẩn dấu lực lượng. Có lẽ tiểu tử này cũng không đơn giản như vậy đâu.”
"Về sau đệ vẫn phải..."
"Triệu sư tỷ, Trương sư huynh, sư phụ bảo các người mau tới đó!" Lời nói của Triệu Đại Thông đột nhiên bị cắt ngang.
Tôn Nguyên Phong từ đâu vội vàng chạy đến, sắc mặt có chút không đúng.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Đại Thông cau mày.
“Là Tiêu Thanh Anh sư tỷ. Đệ tử tạp dịch đi cùng với tỷ ấy… mất tích rồi.” Tôn Nguyên Phong vội vàng nói.
“Mất tích à?” Trương Vinh Phương giật mình. Người đầu tiên hiện lên trong đầu hắn chính là Trần Vô Ưu.
Trong thời gian dài như vậy, bởi vì Tiêu Dung nghi ngờ hắn nên phần lớn thời gian Tiêu Thanh Anh đều đi cùng một nữ đệ tử tạp dịch khác.
Nhưng bây giờ....
Trương Vinh Phương biết tình hình đã thay đổi, nếu lần này là Trần Vô Ưu xuống tay, vậy thì ...
Cả ba người không dám chậm chễ, vội vàng rời khỏi đạo trường, lao thẳng đến lầu các Tiêu Dung ở.
Trong đại sảnh, tầng 1 lầu các.
Sắc mặt Tiêu Dung lạnh lẽo, trong khi Tiêu Thanh Anh đừng bên cạnh thì tái mét.
Những đệ tử còn lại, Tiêu Đằng là đại sư huynh cũng đã đến. Lúc này đứng ở một bên, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Hắn thấy Triệu Đại Thông, Trương Vinh Phương cũng đã đến thì đưa mắt nhìn về phía Tiêu Dung.
"Sư phụ, theo như lời Tiểu Anh sư muội nói, e rằng lúc này người đã... Việc cấp bách bây giờ không phải là tìm ra kẻ đã ra tay, mà là đảm bảo an toàn của tiểu Anh sư muội.
Tiêu Dung vẫn im lặng, ngồi bất động trên ghế thái sư.
Không ai biết ông ta đang nghĩ gì.
Sau khi Trương Vinh Phương và Triệu Đại Thông bước vào thì hành lễ rồi đứng sang một bên.
Nhìn thấy Trương Vinh Phương, ánh mắt Tiêu Dung lập tức lóe lên.
"Từ hôm nay, Vinh Phương, ngươi nhất định phải đi theo tiểu Anh mọi lúc mọi nơi, không được phép rời đi nửa bước. Nếu có chuyện gì xảy thì dù có chết ngươi cũng phải bảo toàn tính mạng của nàng cho ta! Rõ chưa?"