Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 58: Tiện tay cứa một đao

Chương 58: Tiện tay cứa một đao


Đáy lòng Trương Vinh Phương chợt run lên. Hắn bước nhanh ra ngoài, chắp tay cúi người.
"Đệ tử đã hiểu!"
Trương Vinh Phương được đề bạt lên đệ tử tu hành là để bảo vệ, nhắc nhở Tiêu Thanh Anh. Bây giờ một tùy tùng tạp dịch khác mất tích, đương nhiên chỉ có thể là hắn đưa đầu ra bù vào.
Thế đạo này, chỉ cần có lý do là sư phụ có quyền tùy ý xử trí đệ tử của mình. Kể cả là xử chết thì cũng không ai nói gì được.
“Tiêu Đằng.” Tiêu Dung lại nói.
“Có đệ tử!” Tiêu Đằng vội vàng bước ra ngoài.
“Việc điều tra sẽ giao cho người, nhất định phải cho ta một câu trả lời!” Tiêu Dung nghiêm giọng nói.
“Vâng!” Tiêu Đằng ôm quyền.
Tiếp theo, Tiêu Dung lại dặn dò Triệu Đại Thông phối hợp bảo vệ Tiêu Thanh Anh. Thế nhưng lại không hề nhắc đến đến nhị đệ tử Trần Vô Ưu.

Ở một khu rừng, bên ngoài huyện Hoa Tân.
Trong đất rừng khô cằn xơ xác, một bóng người xuyên qua bụi cỏ, đến một gốc cây to có khắc hình tam giác màu trắng, lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này trời đã chạng vạng, bóng đêm dần dày đặc.
Không lâu sau có hai tên nam nhân cao lớn mặc quần áo cũ kỹ, xách theo thanh khảm đao dài bước nhanh đến chỗ bóng người kia. Khi khoảng cách đôi bên còn lại tầm mấy mét thì bọn họ mới dừng lại.
“Huynh đệ, chúng ta đã làm xong việc. Có phải là ngươi nên thanh toán đủ số tiền rồi, đúng không?” Tên nam nhân cao lớn, trên cằm có vết đao chém, lạnh lùng nói.
"Ta kêu các ngươi bắt người, chứ không kêu các ngươi giết người! Bây giờ còn không biết xấu hổ, chạy đến đòi tiền hả?” trong giọng nói của bóng người kia có chút phiền muộn.
"Ha ha, cô nương kia bị bắt còn muốn kêu lên. Ta không nhịn được nên tiện tay cứa một đao vào cổ. Dù sao thì chúng ta cũng làm làm xong việc rồi, nếu không đưa tiền… hậu quả tự ngươi biết rõ” tráng hán mặt sẹo cười khẩy, nói.
Tráng hán: đàn ông cao lớn, thô kệch.
Tráng hán: đàn ông cao lớn, thô kệch.
Bóng người kia dừng một chút, nhưng vẫn giơ tay ném thứ gì đó qua.
Đó là một túi tiền màu xám.
Tráng hán mặt sẹo bắt lấy, mở ra xem. Sau đó gã lập tức nở nụ cười.
“Ta còn có việc muốn các ngươi xử lý.” Bóng người lại nói.
"Sau khi làm xong, trả giá gấp đôi!"
“Dễ bàn, dễ bàn thôi. Ngươi nói đi, là việc gì!” Giọng điệu của tráng hán mặt sẹo đã hơi thay đổi, trên mặt cũng lộ ra ý cười.
“Nếu đã động thủ, vậy thì dứt khoát giết mấy người luôn đi!” Đúng lúc này, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt bóng người kia, soi rõ toàn bộ khuôn mặt của hắn ta.
Rõ ràng là Trần Vô Ưu của Thanh Hòa Cung.
"Chỉ cần các ngươi ủng hộ phụ thân ta tiến thêm một bước, ngồi vững lên vị trí cung chủ. Đến lúc đó Thanh Hòa Cung sẽ liên thủ với các ngươi, cho dù là mua bán hay thuế ruộng đều không thành vấn đề."
“Ý của ngươi là …?” tráng hán mặt sẹo đã hơi động lòng.
“Ta muốn các ngươi phái người bắt cóc Tiêu Thanh Anh, dẫn Tiêu Dung đi ra ngoài. Sau đó triệt để phế bỏ lão ta!” Trần Vô Ưu hung tợn nói.
Lần trước hắn ta suýt thành công, kết quả Tiêu Thanh Anh lại chạy mất. Về sau còn muốn đi lại với nàng nhưng đã bị Tiêu Dung ngăn cản.
Rõ ràng là Tiêu Dung không chỉ nghi ngờ mỗi tên tiểu tử Trương Vinh Phương kia, lão ta còn hoài nghi cả hắn ta nữa.
Sau đó, trong một buổi họp trong đạo cung, Tiêu Dung đã ẩn ẩn có ý nghiêng về Giám Sát Viện. Việc này khiến Trần Vô Ưu âm thầm nổi nóng.
Phụ thân Trần Vô Ưu là quản sự phòng Tuần Chiếu - Trần Trí Hàm cũng khá bất mãn.
Nếu đã không thể lôi kéo được, vậy thì cứ dứt khoát phế bỏ lão già kia đi. Bây giờ đã liên thủ với sơn phỉ, nếu không phải là lo bị lộ sẽ rước họa triều đình Đại Linh thanh trừng thì có lẽ bọn bọ đã trực tiếp đoạt quyền rồi cũng nên.
Dù sao lão già cung chủ Thanh Hòa Cung kia, cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực.
Một lão già không bò lên nổi Lục Phẩm thì có thể dậy lên sóng gió gì chứ?
"Có thể. Nhưng dựa theo thông tin của ngươi thì môn hạ của lão già kia còn có kẻ khó chơi. Hai đồ đệ Nhị Phẩm phải tính tiền riêng. Còn nữa về sau ngươi phải giúp chúng ta mua lương thực!" Tráng hán mặt sẹo suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Trước đây Hoàng lão đại là cao thủ Tứ Phẩm trong triều, còn sợ hai tên Nhị Phẩm ư?” Trần Vô Ưu cau mày, nói.
“Ha ha, được rồi, chỉ cần đập tiền đúng chỗ thì mọi chuyện đều dễ bàn.” Tráng hán mặt sẹo nở nụ cười.
Thiết Hổ công của hắn ta đã đến cực hạn. Khí huyết toàn thân lưu chuyển hòa thành một thể, lại đang ở tuổi tráng niên. Trước khi khởi nghĩa cũng được triều đình Đại Linh liệt vào hàng cao thủ Tứ Phẩm.
Đối phó với một cao thủ môn phái hạng ba như Thanh Hòa Cung, một mình hắn ta đấu với hai người thực sự không phải là vấn đề lớn.
Chưa kể hắn ta không bao giờ đi một mình, hơn trăm huynh đệ thủ hạ cũng đâu phải chỉ ngồi không.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất