Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 62: Giờ hợi ba khắc

Chương 62: Giờ hợi ba khắc


Nên Hoàng Tụ Đức đã cùng mười mấy người đồng hương cầm vũ khí nổi dậy, tụ tập các hương dân quân hộ nghèo túng thành một đội quân.
Đáng tiếc lúc này thực lực triều đình Đại Linh đã vô cùng lớn mạnh.
Hoàn toàn không phải là thứ mà đội quân gà mờ, thiếu thốn trang bị vũ khí như họ có thể đánh thắng được. Sau một lần va chạm, quân khởi nghĩa lập tức tán loạn.
Một đường chạy trốn, Hoàng Tụ Đức dẫn quân vượt qua lộ phủ của cả một địa bàn thì mới đến được khu Binh Dư này.
Bên cạnh Hoàng Tụ Đức là nhị thủ lĩnh của nhánh tàn quân này, Tư Mã Quang Đồ.
Tư Mã Quang Đồ đã ngoài 50, mặt trắng râu dài, mắt xanh mày rậm, cánh mũi cao thẳng. Đầy đủ huyết thống của người Hồ Tây ở hải ngoại
Trên thực tế hắn đúng là người Hồ Tây.
Lúc trước triều đình Đại Linh thảo phạt khắp nơi, vơ vét của cải, bắt cóc thợ thủ công về nước mình. Hắn là một trong số những người bị bắt.
Nhìn thấy Hoàng Tụ Đức khởi nghĩa, Tư Mã Quang Đồ cho rằng bản thân có thể nhân cơ hội này thoát khỏi bể khổ, nhưng không ngờ là…
“Tư Mã, ngươi tuổi lớn kinh nghiệm phong phú, nhiều ý tưởng. Mấy ngày nay nhìn kỹ một chút cho ta, lần này sống chỉ cho phép thành công không được thất bại!” Hoàng Tụ Đức xoa xoa lòng bàn tay rồi đặt lên miệng hà hơi, tức giận nói.
“Chỉ cần người trong đạo cung phối hợp tốt, chuyện lần này không khó. Chúng ta chỉ cần cảnh giác phương hướng quan binh đánh lén là được.” Tư Mã Quang Đồ nói, khá là thành thạo.
“Vậy được rồi, lần trước đánh một trận nhỏ với quan binh, cuối cùng chẳng thu được tí đồ tốt nào. Lần này tuyệt đối không được thất bại nữa.” Hoàng Tự Đức nói.
Lần này, trong 20 người Hoàng Tự Đức điều động thì có một Tứ Phẩm là hắn, 2 tên Nhị Phẩm, 5 tên Nhất Phẩm, còn lại đều là quân lính bình thường.
Ngoài ra, tuy phẩm cấp đều là trước kia khảo hạch được nhưng hiện giờ vì trải qua một thời gian dài đói khổ rét lạnh, vừa mệt vừa đói nên thể chất của mọi người đều đã giảm sút khá nhiều.
Chẳng qua, nếu chỉ vây công, đối phó mấy tên tiểu tử chưa mọc đủ lông thì cũng không thành vấn đề.
Trọng điểm chính vẫn là ở trên người Tiêu Dung, cao thủ Tam Phẩm kia. Cái này thì phải xem đại đồ đệ của lão có góp đủ sức hay không.
Chỉ cần đánh lén thành công, bọn họ lại phối hợp, cùng xông lên. Cuối cùng thì có thể dám chắc Tiêu Dung có muốn chạy cũng không thoát được.
“Được rồi, đánh dấu mấy chỗ quanh đây đi. Sau đó rút về trước tìm chỗ nghỉ, chờ buổi tối lại đến.” Hoàng Tự Đức xác định phương vị sau, xoay người lại mang theo mọi người quay về.
*
UỲNH! Uỳnh!
Chạng vạng tối, tiếng sấm rền vang trên bầu trời. Từ gần đến xa, thoáng cái đã vượt qua Thanh Hòa Cung, phóng về nơi xa tít.
Tầng mây chậm rãi ngưng tụ khiến người ta không phân biệt được ánh sáng lờ mờ này là do trời đã tối dần hay là vì mây tích tụ.
Tiêu Thanh Anh ngồi bên cửa sổ gian phòng của mình, nhìn những cây đào mọc uốn lượn theo hành lang phía bên ngoài, gương mặt xinh đẹp hơi u buồn.
Hôm qua, từ lúc nữ tuỳ tùng kia mất tích đến giờ, nàng vẫn luôn bị phụ thân cấm túc, không cho phép bước chân ra khỏi phòng.
Ngoài cửa có Trương Vinh Phương theo sát, vòng ngoài còn có sư tỷ Triệu Đại Thông nhìn chằm chằm.
Với võ công mới chỉ lên được cảnh giới Rèn Gân của nàng mà muốn lao ra ngoài, căn bản là không thể nào.
"Haiz... không biết bây giờ Tiểu Nhiễm thế nào rồi...?"
Tiểu Nhiễm là nhũ danh tuỳ tùng lúc trước của nàng.
Tuy có đôi lúc Tiêu Thanh Anh hơi bướng bỉnh, nhưng nàng vẫn biết phân biệt đúng sai.
Có lẽ Tiểu Nhiễm gặp chuyện là vì nàng, chuyện này Tiêu Thanh Anh hiều rất rõ.
Gió mát phất phơ từ bên ngoài thổi vào trong phòng. Chợt có một chiếc lá héo khô bị gió cuốn bay, xuyên qua khung cửa sổ, rơi xuống chiếc bàn trước mặt Tiêu Thanh Anh.
"Ồ?" Tiêu Thanh Anh tập trung nhìn kỹ thì phát hiện đấy căn bản không phải là lá cây gì hết. Nó chính là một tờ giấy được gấp lại rất giống hình chiếc lá.
Nàng nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên, cẩn thận quan sát xung quanh rồi đứng dậy, đóng cửa sổ lại.
Thời điểm những tia sáng mặt trời còn sót lại chiếu xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, Tiêu Thanh Anh mở tờ giấy kia ra.
“Tiểu Anh thân: Mấy ngày nay ta đã cẩn thận điều tra việc Tiểu Nhiễm mất tích, bây giờ đã có chút manh mối. Muội nhất định phải cẩn thận những người bên cạnh mình.
Còn có một chuyện khẩn cấp khác không tiện nói qua thư. Đêm nay giờ hợi ba khắc, hãy đến cầu Thăng Tiên ở sơn môn gặp ta."
"Là bút tích của Vô Ưu ca ca!” Tiêu Thanh Anh vui vẻ nhìn lá thư, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Nàng không tin Trần Vô Ưu sẽ có lòng muốn hại mình. Bao dịu dàng ấm áp lúc trước, bao nhiêu hứa hẹn ngọt ngào… Nếu không thật lòng yêu thích thì tại sao lại phải tốn thời gian ở cạnh, chăm sóc nàng như vậy chứ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất