Chương 63: Cánh bướm nhỏ trong đêm
"Giờ hợi ba khắc à?" Tiêu Thanh Anh luôn cảm thấy Vô Ưu ca ca đã chịu oan. Người xấu thật sự phía sau màn rất có thể là kẻ khác.
Nàng không nghĩ ngợi thêm nữa.
Nhìn trang thư trên mặt bàn, Tiêu Thanh Anh cẩn thận cầm lên, bỏ vào túi tiền của mình.
Nàng không xem nữa, mà gấp nhỏ nó lại.
“Đêm nay phải tranh thủ cơ hội.”
Chắc chắn là bên phía Vô Ưu ca ca đã tra được ít manh mối quan trọng nên mới đến tìm nàng để tiện trao đổi hơn.
Uỳnh! Uynh!
Sắc trời ngày càng nặng nề u ám. Sấm chớp lóe lên, chiếu sáng cả phòng ngủ.
Thời gian chậm rãi trôi, cũng không biết đã qua bao lâu.
Đêm khuya, giờ Hợi.
Rõ ràng vừa rồi Tiêu Thanh Anh vẫn còn đang nằm trên giường ngủ say, thế mà lúc này đã mở to mắt nhìn về cửa sổ.
Ánh chớp xẹt qua khung cửa sổ, tiếng sấm rền vang.
'Sắp đến giờ rồi... nên đi thôi.” Tiêu Thanh Anh xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo, cuối cùng còn cầm theo bọc đồ nhỏ đã chuẩn bị từ trước.
Đùng!
Tiếng sấm lại vang lên.
Tiêu Thanh Anh đổi một đôi giày bó, lẳng lặng đi đến bên cửa chính.
Bên ngoài phòng ngủ là hành lang bán lộ thiên, chỉ có một bên vách tường.
Lúc này mưa to trút xuống, đọng lại nhưng giọt nước lớn bị gió tạt vào hành lang.
Nhìn thời tiết thế này, trong lòng Tiêu Thanh Anh có chút bồn chồn lo lắng. Nhưng vì hết lòng cảm mến cùng tin tưởng Vô Ưu ca ca nên nàng cố gắng đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống.
Két két!
Tiếng sấm rền vang đã hoàn toàn che lấp tiếng động khi nàng mở cửa.
Ra khỏi phòng, Tiêu Thanh Anh nhẹ tay nhẹ chân, bước nhanh bước chậm chạy vào hành lang.
Nàng men theo hàng lang, chạy về phía trước. Rất nhanh sau đó đã nhìn thấy một dãy phòng của đệ tử tạp dịch.
Không lâu sau, xuyên qua mấy ngõ tắt, Tiêu Thanh Anh một mình đi về phía trước đạo cung.
Cầu Thăng Tiên cũng ở đây.
Lúc này Trần Vô Ưu đang đứng đó, lẳng lặng chờ đợi Tiêu Thanh Anh đi đến.
Ban đêm, gió lớn, mưa nặng hạt. Cây cối bị gió mạnh thổi đến mức nghiêng ngả, phát ra những tiếng soàn soạt như giọng cười điên cuồng của yêu ma.
Có chút ánh sáng hắt ra từ chủ điện của điện Huyền Tâm, chiếu rọi cái bóng không ngừng lay động của những kiên trúc nhỏ xung quanh.
Tiêu Thanh Anh bước nhanh bước chậm chạy đến nơi, lao thẳng về phía cây cầu ở sơn môn.
Nàng nhất định phải nhanh chóng tìm thấy Vô Ưu ca ca. Nếu không, một khi có người hầu phát hiện ra nàng biến mất thì coi như xong đời.
Nếu phụ thân biết nàng lại lén đi gặp Vô Ưu ca ca thì rất chắc chắn là thời gian cấm túc lại bị kéo dài.
Tiêu Thanh Anh chạy thẳng một mạch đến bên cạnh cầu Thăng Tiên, đứng nép vào một bên dưới vòm cầu. Nàng thấy không có người nào canh gác ở đây, mặt cầu trống rỗng tối đen thì có chút sợ hãi
"Vô Ưu ca ca?" Tiêu Thanh Anh nhỏ giọng kêu.
Tiếc là gió quá lớn, lại còn có tiếng mưa nặng hạt xối xả rơi xuống đất, giọng nói nhỏ bé của nàng căn bản là không thể truyền đi xa.
Trên cầu Thăng Thiên, ngoài nàng thì không còn ai khác. Nếu có cũng chỉ là đạo nhân phụ trách đón khách hoặc là người gác cổng dưới ánh đèn chập chờn mà thôi.
"Ca ca? Huynh ở đâu? Ta đến rồi này." Tiêu Thanh Anh khẽ gọi.
Nàng nhìn một lượt xung quanh, phía trước không một bóng người.
Mưa dần nặng hạt, tiếng sấm ngày càng vang, cả ánh trăng ban đêm cũng bị che khuất.
Tiêu Thanh Anh nhìn quanh, chợt thấy dưới vòm cầu tối đen có một bóng người.
"Vô Ưu ca ca." Nàng vội vàng chạy về hướng người nọ.
Soạt!
Người kia bỗng bị gió thổi hơi lung lay.
Chờ đến khi Tiêu Thanh Anh chạy đến gần, nhìn kỹ lại mới biết thì ra đó chỉ là một cái áo tơi rách nát bị gậy gỗ dựng lên.
Trên mặt nàng lộ rõ vẻ thất vọng, muốn quay người trở về.
"Cứ lặng lẽ ra ngoài sơn môn, ta đang chờ muội ở cửa. Nhanh lên, đừng để người khác phát hiện, có kẻ xấu đang theo dõi muội!” bên tai nàng chợt vang lên giọng nói của Trần Vô Ưu.
"Vô Ưu ca ca!” Tiêu Thanh Anh lập tức vui vẻ. Nàng biết Vô Ưu ca ca mình thích đang đứng ở đấy chờ mình.
Lúc này Tiêu Thanh Anh không chút do dự, chạy thẳng ra ngoài sơn môn.
Ngoài sơn môn.
Hai bên rừng rậm có bốn, năm bóng đen đang lặng lẽ ẩn nấp, chờ đợi Trần Vô Ưu ra hiệu.
Trần Vô Ưu đứng ở cửa sơn môn, tay cầm một chiếc dù đen, nhìn đạo nhân phụ trách đón khách đã hôn mê bất tỉnh.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong.
Thấy Tiêu Thanh Anh dầm mưa chạy về phía mình, trên mặt Trần Vô Ưu lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Thiếu nữ giống như cánh bướm nhỏ trong đêm đen mưa gió, tung cánh bay về phía hắn ta…
Đột nhiên có một bóng đen đâm nghiêng, từ phía sau lao ra. Chỉ thoáng chốc đã đối diện với cánh bướm nhỏ.
Phốc!
Con bướm nhỏ nửa đường gãy cánh, ngã nhào xuống đất.
"Hả?"
Trần Vô Ưu sửng sốt, chưa kịp hồi thần thì đã thấy bóng đen kia vác Tiêu Thanh Anh lên lưng rồi quay đầu chạy như bay.