Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 74: Cứu ta

Chương 74: Cứu ta


Giọng nói của Trương Vinh Phương giống như một tia hy vọng, khiến cho nàng đang trong lúc tuyệt vọng, chợt thấy một chút ánh sáng.
"Ưm.... !!" Nàng cố hết sức mở miệng, cố gắng phát ra âm thanh.
Nhưng hiệu quả của mê dược quá mạnh khiến nàng chỉ có thể rên lên một tiếng nhỏ.
m thanh này hoàn toàn không đáng kể trong tiếng kêu của đòn gánh và tiếng bước chân của hai người đạo nhân.
“Cứu… Cứu… ta!” Tiêu Thanh Anh điên cuồng dùng sức kêu..
Thật tiếc, giọng nói của nàng căn bản không thể xuyên qua lớp vỏ chiếc rương.
Bên ngoài chiếc rương.
Trương Vinh Phương thu lại ánh mắt.
“Quên đi, những chuyện này hiện tại không liên quan gì đến ta.” Hắn mỉm cười, cho dù có liên quan đến Tiêu Thanh Anh, thì liên quan gì đến hắn?
“Tiêu Thanh Anh á?” Trương Tân Thái liếc nhìn chiếc rương kia, nó tối đen như mực với nhiều vết cũ trên bề mặt. Nó là một cái rương đựng những thứ đồ linh tinh bỏ đi.
“Nó có thể là một số quần áo mà Tiêu Thanh Anh đã sử dụng.” Hắn phản đối.
“Chắc là vậy.” Trương Vinh Phương gật đầu.
Trương Vinh Phương ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Kỳ Sơn đạo nhân đang đi theo mình.
Kỳ Sơn đại nhân cao hai mét, thân hình vô cùng bắt mắt.
Trương Vinh Phương hiện cao khoảng khoảng một mét bảy mươi lăm, rất khác so với Kỳ Sơn.
Nhưng thời điểm này, vóc dáng của Trương Vinh Phương cũng khá cường tráng, đặc biệt là phần thân trên, cơ bắp tay nổi rõ và không bị giảm sút nhiều.
"Kỳ Sơn này làm gì ở đây? Ở đây không có việc gì để tuần tra đúng không?" Trương Tân Thái, người ở bên cạnh, nghi ngờ nói.
“Có thể tình cờ đang tuần tra ở đây.” Trương Vinh Phương nói.
Hắn chỉ để ý rằng đôi mắt của Kỳ Sơn dường như thỉnh thoảng đang nhìn chằm chằm vào chiếc rương lớn trước mặt.
'Chẳng lẽ...? 'Trương Vinh Phương nghĩ đến mùi thơm quen thuộc vừa rồi, lờ mờ có một suy đoán táo bạo.
Đùng.
Hắn thoáng dừng lại và nhìn lại chiếc rương đã đi qua hắn.
Ngay lập tức, hắn cảm thấy rõ ràng hai đạo nhân khiêng chiếc hộp bắt đầu căng thẳng lên.
Hơn nữa, Kỳ Sơn ở phía sau, tầm mắt cũng thoáng rơi xuống trên người hắn.
Dường như bởi vì hành động của hắn, ba người bọn họ lập tức cảnh giác.
"Chờ đã!"
Trương Vinh Phương đột nhiên lên tiếng.
Hắn nghi ngờ rằng, chiếc rương kia có vấn đề.
Hai đạo nhân kia nhất thời sừng sỡ, lập tức đi càng nhanh hơn.
Trương Vinh Phương đang định bước về phía trước, nhưng đột nhiên bước chân hắn dừng lại.
“Trương Vinh Phương, ngươi không còn là thuộc hạ của Tiêu Dung nữa. Có một số việc không nên quản cũng chớ xen vào việc của người khác.” Giọng nói của Kỳ Sơn lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Trương Tân Thái ở một bên nheo mắt, lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
“Cái gì?” Hắn tiến lên một bước, chặn giữa Trương Vinh Phương và Kỳ Sơn.
Trương Vinh Phương nhìn vào chiếc rương và hơi im lặng.
"Không có chuyện gì, quên đi, Kỳ Sơn sư huynh nói không sai, ta không còn là môn hạ của Minh Quang pháp sư nữa. Đúng là không nên quản việc không đâu."
Hắn không chắc cái rương kia đến cùng có vấn đề gì. Bây giờ hắn đã bị trục xuất khỏi sư môn, không cần phải đi tới chỗ bùn lầy này nữa.
“Đi thôi, sư huynh.” Hắn quay người lại và không nhìn thêm nữa.
"Nên như vậy. Nếu như ngươi lại xen vào, nếu lại bị lão già chết tiệt Tiêu Dung kia trách phạt, chẳng phải là tự chuốc lấy phiền phức sao?" Trương Tân Thái cười.
Nếu không cần thiết, hắn cũng không muốn đối đầu với Kỳ Sơn.
Nếu thực sự muốn động tay, Kỳ Sơn vẫn mạnh hơn một chút.
Hai người lập tức ngừng nói chuyện, đi qua Kỳ Sơn, chậm rãi đi về phía xa.
Kỳ Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu vừa rồi hắn ta thật sự bị phát hiện, hắn ta không chắc chắn có thể nhanh chóng giữ được Trương Tân Thái.
Nếu bị lộ, hắn ta chỉ sợ cũng có thể bị liên lụy.
Nhưng Trương Vinh Phương, một tiểu đạo sĩ, tính cảnh giác thật cao.
Chẳng trách trước đây Trần Vô Ưu đã bị người này làm loạn mấy lần.
Hắn ta đột nhiên hiểu tại sao Trần Vô Ưu và Tiêu Đằng phải đuổi người này đi trước.
“Làm sao bây giờ Trương Vinh Phương lại đi cùng Trương Tân Thái?” Hắn đột nhiên nghĩ tới một điểm khác.
“Xem ra sau khi bị Minh Quang pháp sư trục xuất, liền được Trương Hiên pháp sư thu làm môn hạ.” Đệ tử tuần tra ở bên cạnh trầm giọng đáp.
"Chậc chậc chậc chậc... Thật sự là may mắn. Người này quả nhiên có chỗ bất phàm... Thật nực cười khi Tiêu Dung không có mắt." Kỳ Sơn thở dài vài cái, xua tay nói.
"Tiếp tục đi."
"Vâng."
Bất kể là khiêng rương hay đội tuần tra, cả nhóm vẫn tiếp tục tiến lên và đi về phía sơn môn.
Bên trong rương.
Tiêu Thanh Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi từ khóe mắt của nàng.
Tia hy vọng vừa mới trỗi dậy lại vụt tắt.
Sự tuyệt vọng xen lẫn hối hận, như đôi bàn tay, liên tục giằng xé trái tim nàng.
Kỳ Sơn nói đúng…
Cha và nàng thực sự không có mắt... xua đuổi những người vốn nên tin cậy, lại tin tưởng những kẻ xấu xa không nên tin tưởng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất