Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 73: Hối hận

Chương 73: Hối hận


Còn có đại sư huynh... Đại sư huynh lại là...
Nhớ lại những điều bản thân đã nghe Trần Vô Ưu nói suốt thời gian qua.
Đôi mắt của Tiêu Thanh Anh dần chìm vào bóng tối, không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa.
“Khiêng đi.” Giọng nói của Trần Vô Ưu từ bên ngoài truyền đến.
“Hoàng lão đại chỉ muốn tiểu tử kia.” Tiêu Đằng nói. "Hắn trúng kế của ta bị đuổi đi
rồi, ngươi định làm như nào?"
“Khi sự việc được giải quyết, toàn bộ Thanh Hòa Cung sẽ do cha ta quyết định, đến lúc đó giải quyết sự viêc cũng sẽ không quá muộn.” Trần Vô Ưu trả lời.
Tiêu Thanh Anh từ từ rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Nàng đoán rằng chắc hẳn nàng đã bị trúng một loại mê dược nào đó. Sự sợ hãi và hoảng loạn trong lòng nàng gần như hoàn toàn nhấn chìm nàng.
Nàng nhớ đến Trương Vinh Phương, người đã bị cha nàng đuổi đi trước đây, hơn nữa lúc đuổi người đi, biểu hiện của Tiêu Đằng, trong lòng nàng cũng hiểu được, là do đối phương cố tình muốn đuổi những người có thể giúp nàng đi...
Ngoài ra còn có một người theo dõi họ trước đó, Tiểu Nhiễm, nói không chừng cũng bị bọn họ...
Tiêu Thanh Anh càng nghĩ về điều đó, nàng càng sợ hãi. Nỗi buồn vì bị lừa dối lúc đầu đã bị dập tắt bởi rất nhiều hoảng loạn.
Nàng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình, nàng không biết mình sẽ bị đưa đi đâu.
'Cha! Cha... người đang ở đâu?'
Nàng đột nhiên nhớ ra rằng, nếu lúc đó nàng lên tiếng muốn lưu lại Trương Vinh Phương sư đệ, mà không phải là im nặng để hắn bị oan.
Có lẽ như vậy sẽ không để Tiêu Đằng đến chăm sóc bản thân nàng.
Thì sẽ không có chuyện như thế này xảy ra...
Phù.
Chẳng bao lâu, nàng được đưa vào trong chiếc rương hình chữ nhật, nắp đậy kín, bên trên đặt rất nhiều đồ vật linh tinh.
Tất cả đều là quần áo, dép tre, lông thú và những thứ tương tự.
Có một số lỗ thông gió thô ở bên cạnh hộp, có thể là sợ nàng bị ngạt thở bên trong.
Trần Vô Ưu không đi cùng hai đạo nhân, mà gọi một đạo nhân khác ra ngoài.
Đạo nhân này thân hình khôi ngô, trên mặt đều là râu đen, cao hai mét, khí phách hiên ngang, áp bách. Đó là một cao thủ khác của phòng tuần chiếu, Kỳ Sơn đạo nhân.
“Kỳ Sơn thúc, người sẽ giao cho thúc rồi, không cần theo sát, cứ theo ở phía sau xa xa chút, để tránh người khác phát hiện có gì đó không đúng.” Trần Vô Ưu dặn dò.
“Ừ.” Kỳ Sơn gật đầu.
Trên thực tế, nếu không phải hôm trước cầu Thăng Tiên xảy ra chuyện, bị theo dõi chặt chẽ, thì bên kia mới là cách thuận tiện nhất để xuống núi.
Chiếc rương từ từ được nhấc lên, bước nhanh về phía con hẻm bên hông Đạo cung.
Kỳ Sơn đạo nhân mang theo đèn lồng, đi theo phía sau để đảm bảo rằng sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Một lúc sau, bên ngoài không nghe thấy tiếng nói gì nữa.
Tiêu Thanh Anh mê man, bị khiêng đi rung rung lắc lắc một hồi, nàng bị cố định trong rương, toàn thân bị tạp vật đâm trúng, nhét chặt, không thể nhúc nhích.
Chỉ còn đầu là có thể miễn cưỡng chuyển động.
Nước mắt chảy xuống như sợi chỉ đứt đoạn, chẳng mấy chốc đã thấm ướt quần áo thô ráp bên cạnh.
Cót két, cót két.
Đòn gánh mang chiếc rương liên tục phát ra những tiếng động nhỏ.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có tiếng đạo nhân cùng nhau nói chuyện, đi ngang qua chiếc rương.
Tiêu Thanh Anh muốn cầu cứu nhưng nàng không thể phát ra âm thanh, mở miệng ra cũng không thể ngậm lại được.
Toàn thân bị tê liệt hoàn toàn, không thể cử động được chút nào.
Chiều tối, tiếng trống chạng vạng vang lên khe khẽ.
Toàn bộ Thanh Hòa Cung vang vọng với một cảm giác yên bình xa xôi.
Chiếc rương đi qua Huyền Tâm điện, đi qua hai điện thờ phụ, băng qua phòng thư, và chậm rãi đi về phía sơn môn với tiếng kẽo kẹt nhịp nhàng.
Nói chung, đồ lặt vặt đều được đặt ở ngoài sơn môn, chờ đệ tử tạp dịch xuống núi vào sáng sớm ngày hôm sau khiêng xuống để xử lý.
Vì vậy, điểm đến của họ hẳn là sơn môn.
Chẳng mấy chốc, hai đạo nhân khiêng rương đi ngang qua Nghênh Tùng điện.
Trương Vinh Phương và Trương Tân Thái đang cùng nhau thảo luận về các bước tiến của Triều Khí phù mà họ vừa học được.
Hai người đang đi trong đường tắt, khi đi ngang qua chiếc rương thì Trương Vinh Phương đột nhiên hơi nhíu mày.
Mũi hắn giật giật, ngửi thấy một mùi phấn thoa mặt quen thuộc.
Quay đầu lại, ánh mắt rơi vào chiếc rương mà hai người đang mang. Nơi đó chính là nguồn gốc của mùi hương này.
Hương thơm này... là phấn thoa mặt mà Tiêu Thanh Anh yêu thích nhất.
Hắn không thể nhớ sai.
Dù gì thì hắn cũng đã ở bên Tiêu Thanh Anh lâu như vậy, và hắn biết rất rõ thói quen sinh hoạt của nàng.
Đối với bất cứ ai, ở cùng lâu như vậy, cũng đều sẽ biết.
“Sao vậy?” Trương Tân Thái ở bên nghi ngờ hỏi.
"Không có gì đâu, chỉ là hình như có mùi của Tiêu sư tỷ, ở bên trong chiếc rương kia..." Trương Vinh Phương lắc đầu nói.
Bên trong rương, hai mắt Tiêu Thanh Anh thoáng mở to.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất