Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 78: Thật sự xảy ra chuyện

Chương 78: Thật sự xảy ra chuyện


'Tốc độ được tăng lên, nếu chạy nước rút lên trước tiến công cùng với Nhạc Hình phù, sức mạnh sẽ lớn hơn nhiều.'
Trương Vinh Phương hài lòng.
Thực tế đã chứng minh rằng hắn đã chọn những công pháp nhập môn kém hơn, đó thực sự là một cách đúng đắn để thành thạo chúng.
Ít nhất trong khoảng thời gian rất ngắn, khả năng thực chiến của hắn có thể được cải thiện.
Điểm thuộc tính dùng hết, công pháp được cải thiện, Trương Vinh Phương cũng hài lòng, lập tức rửa mặt mũi chân tay, cuối cùng liền ngủ thiếp đi.

Oành!
Tiêu Dung sắc mặt tái mét, hắn dùng lòng bàn tay đập vào tay vịn của ghế, đánh gãy tay vịn thành nhiều đoạn, nằm rải rác trên mặt đất.
Hắn nhìn nét chữ trong bức thư trên bàn trà trước mặt, lồng ngực không ngừng phập phồng kịch liệt.
Tiêu Đằng, Triệu Đại Thông và Hồng Đạt đứng sang một bên, trên khuôn mặt của họ cũng có biểu hiện tức giận.
"Tiêu Đằng... Ngươi chăm sóc sư muội như thế nào vậy hả? Bây giờ người không thấy đâu, một mình ngươi trở về làm cái chó gì"
Triệu Đại Thông sắc mặt méo mó, tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Đằng chửi mắng.
"Đệ tử... Có tội! Ta chỉ là đi nhà xí một lát... Ai ngờ..."
Tiêu Đằng sắc mặt hổ thẹn, hắn quỳ trên mặt đất bịch một cái, rầm rầm rầm dập đầu phía Tiêu Dung.
"Đừng cãi nhau nữa, tin tốt duy nhất lúc này là đối phương có mục tiêu khác và hẳn sẽ không làm gì sư muội. Chúng ta phải chuộc người càng sớm càng tốt." Hồng Đạt nghiêm nghị nói.
“Trong thư có nói đến việc chỉ để sư phụ xuống núi đến địa điểm đã định.” Hắn nói tiếp, “Nhưng chúng ta có thể lặng lẽ đi theo phía sau và sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào”.
“Người có thể bắt người từ Thanh Hòa Cung… Trần Vô Ưu ở đâu??!” Tiêu Dung hỏi đột ngột.
“Ta đi tìm hắn, hắn… không có ở trong phòng.” Tiêu Đằng nghiêm nghị nói. "Tiểu sư muội đang ở trong Đạo cung, nếu bị bắt đi trước mặt nhiều đạo nhân, nhất định có cơ hội hét lên, nhưng nàng không kêu. Rõ ràng là... Người duy nhất có thể khiến nàng hợp tác như thế này, là người nàng ấy quen thuộc nhất, người đáng tin cậy nhất."
“Trần Vô Ưu!!!” Triệu Đại Thông tức giận nghiến răng. "Ta biết đó là hắn!"
"Trương Vinh Phương thì sao? Cái này có thể sao?" Tiêu Dung hít sâu một hơi hỏi.
"Không thể! Tiểu Anh sư muội không bao giờ tín nhiệm Vinh Phương sư đệ! Sư phụ, đến hiện tại người vẫn chưa tin rằng Vinh Phương sư đệ bị oan sao?” Triệu Đại Thông giương giọng hỏi ngược lại, vẻ mặt khó coi.
“Ngày mai thu dọn đồ đạc, cùng nhau xuống núi!” Tiêu Dung không trả lời, “Hồng Đạt, ngươi đừng đi, chỉ cần thông báo toàn bộ cho giám viện, hắn sẽ biết phải làm sao.”
"Vâng! Sư phụ!" Hồng Đạt ôm quyền trầm giọng nói.
"Đại Thông, Tiêu Đằng, hai người các ngươi đi cùng ta. Hãy chú ý động tĩnh, đừng để bị phát hiện. Tìm đối phương trước, quan trọng là phải cứu người!" Tiêu Dung dặn dò.
"Lần này cứu người, chất lượng hơn số lượng. Mọi người, mang theoống trúc truyền tin. Một khi Tiểu Anh được cứu an toàn, lập tức phát động, để giám viện bên kia dẫn người đến bao vây, trấn áp."
"Vâng!"
Mọi người cùng nhau trả lời.
Chỉ là Tiêu Đằng ôn tồn, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia dị sắc.
*
*
*
Ngày hôm sau.
Sân sau lầu các của Trương Hiên.
Trương Hiên không có ở đó, Trương Tân Thái và Trương Vinh Phương đang ở trong sân ngươi tới ta lui, quyền chưởng đụng vào nhau, họ đang cẩn thận so chiêu.
Trương Tân Thái một tay chống sau lưng, một tay ứng đối, vẻ mặt bình thản.
Với tư cách là nhị phẩm, hắn mạnh hơn Trương Vinh Phương về sức mạnh, tốc độ và khả năng bùng nổ.
Xét cho cùng, Trương Vinh Phương vẫn chỉ dừng lại ở tầng thứ Rèn Gân, mọi mặt tố chất thân thể vẫn chưa phát triển đến nhập phẩm.
Một lúc sau, Trương Tân Thái dùng một tay, đẩy ra chiêu thức, lùi lại phía sau một bước.
"Được rồi, so chiêu vậy cũng được rồi. Trước tiên đi nghỉ ngơi một chút."
“Được.” Trương Vinh Phương gật đầu.
"Nhân tiện, Vinh Phương, sáng nay ta thấy Tiêu Dung và một số đệ tử của hắn xuống núi. Từ vẻ mặt của hắn, hẳn là đã xảy ra chuyện. Ngươi biết tin tức gì không?’ Trương Tân Thái hiếu kỳ hỏi thăm.
“Xuống núi?” Trương Vinh Phương lắc đầu. "Sư huynh, ta cùng huynh trở về, không hề rời phòng. Có thể biết cái gì?"
"Ta cũng nghe nói..." Trương Tân Thái chưa kịp nói xong, ngoài cửa truyền đến một tràng hỏi.
"Sư huynh Trương Tân Thái có đó không, giám viện có chuyện muốn thỉnh cầu. Xin mời đến Huyền Tâm điện tập hợp."
Giọng nói rõ ràng và trầm ổn, nói xong nhanh chóng rời.
“Vội vàng như vậy, xem ra có việc gấp, ta đi trước một bước, nói chuyện sau.” Trương Tân Thái nghe được thanh âm quay qua nói với Trương Vinh Phương.
Không hề chậm trễ, hắn nhanh chóng bước ra khỏi sân sau, đi ra bằng cửa sau, và đi về phía Huyền Tâm điện.
Trương Vinh Phương đứng đó, nhớ lại những gì mà Trương Tân Thái sư huynh đã nói, không thể giải thích được, kết hợp với cảnh đêm qua khi hắn gặp Kỳ Sơn đạo nhân đang áp giải chiếc rương.
“Chẳng lẽ, thật sự đã xảy ra chuyện?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất