Chương 79: Khẩn cấp
Đứng ở chỗ cũ, hắn lại luyện tập Triều Khí phù Mê Yên Bộ, nhưng không may, hắn lại không yên lòng, lo lắng cho Triệu Đại Thông sư tỷ khiến hắn mất tập trung và hiệu quả không tốt.
Hiện tại hắn cũng không ép buộc, rời khỏi lầu các trở về phòng của chính mình.
Vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, Trương Vinh Phương nhìn thoáng qua một tờ giấy bạc trên bàn của mình.
"Ừm??"
Hắn nhìn quanh tờ giấy bạc, tầm mắt hắn nhìn vào khe cửa sổ hơi rộng.
Hẳn là tờ giấy này được nhét vào từ khe hở trên cửa sổ.
Bước tới bàn, Trương Vinh Phương cẩn thận dùng khăn cầm lên để mở tờ giấy.
Trên tờ giấy ghi một dòng chữ: Hãy cẩn thận với cha con Trần Vô Ưu.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa hồ viết rất gian nan.
Trương Vinh Phương trong nháy mắt đã nhận ra rằng đây là do Triệu Đại Thông sư tỷ viết.
Khi Triệu Đại Thông còn là một đứa trẻ, gia đình trọng nam khinh nữ, không có cơ hội đến trường để học viết, vì vậy khi đến Thanh Hòa Cung mới bắt đầu chậm rãi học tập.
Vào các ngày trong tuần, nàng thường hỏi Trương Vinh Phương một số câu hỏi về viết chữ.
Đó là lý do tại sao Trương Vinh Phương có thể nhận ra rằng nó được viết bởi Triệu Đại Thông sư tỷ.
Hắn cầm tờ giấy.
‘Sư tỷ, sao lại truyền cho ta tờ giấy vào lúc này để làm gì?? Nàng hẳn là đã sớm biết rằng ta đã luôn nghi ngờ Trần Vô Ưu mới đúng...'
‘Chữ viết tay đúng là do sư tỷ viết, trừ khi có người giỏi mô tả bút tích.
Như vậy, tại sao nàng lại chuyển cho ta tờ giấy vào lúc này?'
Hắn nghĩ mãi mà không ra, chỉ đơn giản nắm lấy tờ giấy đi thẳng ra ngoài để tìm Triệu Đại Thông.
Giờ này vẫn là buổi sáng, hôm nay hắn thay phiên, không cần học buổi sáng.
Suốt dọc con đường tắt, đến phòng của đệ tử nơi Triệu Đại Thông ở.
Cửa phòng khóa chặt, bên trong trống trải không có ai
Trương Vinh Phương nhanh chóng đến võ đường, nơi Triệu Đại Thông thường tập võ.
Vẫn không thấy nàng.
Hắn còn đến khu đất trống bí mật sau núi luyện võ, cũng vẫn không có ai.
Lúc này, Trương Vinh Phương mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Trở lại phòng đệ tử, hắn nhanh chóng hỏi mấy đệ tử tạp dịch đang đi ngang qua.
“Triệu sư tỷ, sáng sớm có thấy nàng xuống núi với Minh Quang pháp sư?” Một đệ tử tạp dịch ngạc nhiên hỏi.
“Sáng nay?” Trương Vinh Phương hỏi.
“Đúng vậy, còn có một số đệ tử khác của Minh Quang pháp sư, Tiêu Đằng Tiêu sư huynh cũng đi cùng với ngài ấy.” Đệ tử tạp dịch kia trả lời.
"Ngươi có biết họ đã đi đâu không?"
"Ta không biết, nhưng ngươi có thể hỏi Hồng Đạt sư huynh và Trần Tuệ sư tỷ. Họ vẫn ở trên núi và không rời đi. Ta mới vừa rồi còn đi thay giày của họ để mang giặt."
"Đa tạ!”
Trương Vinh Phương ôm quyền, xoay người nhanh chóng rời đi.
Tiêu Dung xảy ra chuyện gì, hắn cũng không quan tâm, ân tình lúc trước, hắn giúp đỡ mấy lần, cuối cùng bị trục xuất khỏi sư môn, chuyện đã xong rồi.
Nhưng Triệu Đại Thông sư tỷ đã chăm sóc hắn rất tốt, lần này sư tỷ đến truyền giấy, rất có thể đã có chuyện.
Nếu không, tại sao nàng không đến nói chuyện trực tiếp với hắn mà lại dùng một tờ giấy ghi chú? Rõ ràng là phương pháp này rất xa lạ đối với nàng.
Khả năng lớn nhất là nàng không có thời gian tự mình nói ra, không tiện tìm hắn nói chuyện.
Kết hợp với hành động xuống núi sáng nay.
Rất có thể Tiêu Dung gặp chuyện nên đã đưa Triệu Đại Thông sư tỷ và những người khác xuống núi.
Sự tình có thể là khẩn cấp….
Không dừng lại, Trương Vinh Phương ngay lập tức đi đến phòng của Hồng Đạt.
*
*
*
Cách Thanh Hòa Cung mười ba dặm có một đầm nước.
Những thác nước nhỏ từ trên cao đổ xuống thẳng đứng, đập vào đầm nước nhỏ xanh ngắt bên dưới, bắn tung tóe từng mảng nước ướt sương mù.
Một nhóm người mặc đạo y trắng xanh đi đường, đi nhanh qua rừng cây đi đến hồ nước.
“Chính là nơi này.” Lão đạo đi đầu đeo găng tay màu xám, một đôi ủng da ôm sát chân, trên cánh tay có thắt mảnh vải dài nhỏ.
Ánh mắt sắc bén, trên mặt lộ ra một chút lo lắng.
Người này là truyền công độ sư Tiêu Dung, người mới xuống núi.
Đứng sau hắn là các đệ tử Tiêu Đằng và Triệu Đại Thông.
Ba người họ tìm kiếm phụ cận nửa ngày, nhưng không tìm thấy bóng dáng nào khác.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, chỉ có thể dựa theo ước định, đến nơi đây trước tiên.
“Có người tới!” Tiêu Đằng đột nhiên nhắc nhở rồi chỉ vào rừng cây bên kia hồ.
Hai người Tiêu Dung và Triệu Đại Thông vội vàng nhìn về phía đó, quả nhiên, họ nhìn thấy một vài người nam tử gầy, đeo mặt nạ, mang theo vũ khí lung ta lung tung, áp giải một bóng dáng quen thuộc, chậm rãi đi ra khỏi rừng.
Cả ba người họ nhìn kỹ, bóng dáng kia đúng là Tiêu Thanh Anh, con gái của Tiêu Dung mà họ đang tìm kiếm.
Lúc này, quần áo của Tiêu Thanh Anh vẫn còn nguyên vẹn, nhưng một miếng giẻ đã bị nhét vào miệng nàng, nàng không nói nên lời.
"Tiểu Anh! Ngươi..." Tiêu Dung đột nhiên hưng phấn mà tiến lên một bước.