Chương 8: Một cái tên lọt vào tai
Đạo nhân cao to như núi kia có danh hào là Kỳ Sơn, là đệ tử tu hành dẫn đội tuần trị trong khoảng thời gian này.
Trương Vinh Phương đã từng gặp hắn khá nhiều lần, ấn tượng về đối phương khá là sâu sắc.
Người này cao khoảng 2m, eo thô vai rộng, tứ chi tráng kiện mạnh mẽ. Từng ở trên đạo trường đối luyện, một đánh ba mà vẫn chiếm thế thượng phong.
Kỳ Sơn đạo nhân gật gù. Hắn nhìn Trương Vinh Phương bước nhanh hướng về khu nhà trệt đệ tử tạp dịch, lúc này mới dời tầm mắt, tiếp tục công việc tuần tra.
Thời gian chỉ chớp mắt đã qua nửa tháng.
Trong nửa tháng này, mỗi ngày Trương Vinh Phương đều lui tới phòng tẩy rửa, đạo trường dạy học, nhà ăn và khu nhà trệt của đệ tử.
Mỗi ngày đều nhai mấy thứ đồ ăn khô cằn chẳng có tí dầu mỡ nào khiến hắn không hề cảm thấy bất kỳ dấu hiệu tích luỹ điểm thuộc tính nào.
Phải biết rằng mỗi lần tích lũy thuộc tính, hắn đều có thể cảm nhận được từng luồng khí nóng hội tụ trong cơ thể.
Chỉ khi nào tiêu hao quá lớn thì khí nóng do tích luỹ này mới có dấu hiệu yếu đi.
Hơn mười ngày qua, mỗi ngày Trương Vinh Phương đều phải giặt giũ mấy thùng quần áo to đùng, tiêu hao rất nhiều thể lực.
Trong lòng hắn biết rất rõ, nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi trạng thái này mới được.
Thật ra không phải mọi chuyện đều là tin tức xấu. Sau khi đưa tiền xong, trong danh sách đào thải đệ tử tạp dịch xuống núi lần thứ hai không có tên của hắn.
Điều này khiến Trương Vinh Phương âm thầm thở hắt ra được một hơi dài nhẹ nhõm.
Ở Đại Linh, đạo tịch rất được coi trọng. Sau này nếu có leo lên cao hơn thì đãi ngộ cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Thời gian từng ngày trôi qua, chỉ chớp mắt đã lại qua hơn nửa tháng.
Sau khi Thanh Hoà Cung tiễn nốt một nhóm khách quý đến đây mở hội trà thì bắt đầu vòng khảo hạch, sàng lọc đệ tử tu hành hàng năm.
Trương Vinh Phương thấy điểm số trên thanh thuộc tính của mình chả nhúc nhích thêm được tí nào, vẫn là con số 0 tròn trĩnh thì trong lòng càng hiểu rõ: hắn không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
Thế nhưng, nhất thời trong đầu Trương Vinh Phương cũng không nghĩ ra được biệt pháp hay ho gì.
*
Tháng 4, năm 1183.
Trương Vinh Phương gánh hai thùng quần áo, men theo đường mòn đi đến sân phơi phía sau núi.
Trời tờ mờ sáng, toàn bộ kết cấu hình chữ nhật của Thanh Hoà Cung đã hiện lên rõ ràng. Sân phơi được đặt ở vách núi phía bìa rừng, là vị trí bên ngoài tường vây của đạo cung.
Nơi này, ngoại trừ đạo nhân đến phơi quần áo ra thì cơ bản là chẳng có ai bén mảng đến.
Xung quanh đều là đất rừng chụi lủi cùng vô số đá tảng trắng xám nằm rải rác khắp nơi.
Trương Vinh Phương cứ đi được vài bước thì lại phải nghỉ mấy lần. Một mặt là do đoạn đường này khá không dễ đi, mặt khác là do lúc này sương trong núi còn rất dày, khó mà nhìn rõ được mọi thứ phía trước.
Trương Vinh Phương từng nghe mấy sư huynh sư tỷ ở phòng tẩy rửa nói, mỗi lúc thế này có thể sẽ có cả một đàn khỉ trong núi chạy đến trộm quần áo.
Thế nên phải đặc biệt cẩn thận.
Đem quần áo phơi nắng thì nhất định phải có người trông coi, lần này coi như Trương Vinh Phương gặp may, vớ được công việc có thể nói là khá nhẹ nhàng này.
Hai thùng quần áo nặng hơn 60 cân (30kg), hắn phải đi qua đi lại chuyển ít nhất là 15 thùng. Đây mới chỉ là một phần đạo bào thôi đấy.
Thở hắt ra một hơi dài nặng nề, Trương Vinh Phương đưa tay lau mồ hôi trán, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này, trong sương mù, đằng trước, phía bên trái loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ.
"... Không thấy đến, đã xảy ra chuyện gì à? Có phải là trước đó ngươi đa bị nàng nghi ngờ rồi không?" giọng nói nam nhân cố tình đè thấp xuống
"Ta không biết... Hẳn là không đâu. Tối hôm qua nàng vẫn còn tâm sự với ta về..." Một giọng nữ có chút hoảng sợ trả lời.
"Mặc kệ là làm cách nào, lần này đi lên thị trấn mua đồ, ngươi cứ phụ trách tạo cơ hội đi. Thứ này, trước khi xuất phát thì bỏ vào hồ lô của nàng cho ta…” Giọng nam đè thấp hết mức có thể.
Đáy lòng Trương Vinh Phương run lên. Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe được người khác lén lút nói chuyện, nhưng lần này... hình như có hơi vấn đề.
Vì trong đạo cung có gió lớn nên một khi thuận gió thì có cố hạ âm lượng thế nào, cách xa mười mấy mét cũng vẫn có thể nghe câu được câu không.
Hơn nữa, người nói còn thường khó phát hiện ra được.
Trương Vinh Phương lập tức dừng lại, đứng im bất động. Sau đó hắn chậm rãi lui về phía sau.
Nơi này chả có ma nào, đối phương bàn bạc mấy chuyện loại này xong lại phát hiện ra hắn, hậu quả sợ là không hay ho gì.
Tiếp theo hắn lại nghe lõm bõm được thêm vài câu.
Mấy chuyện kiểu này Trương Vinh Phương không muốn xen vào, cũng không có năng lực lo chuyện bao đồng. Chỉ là, ngay khi Trương Vinh Phương định xoay người chạy biến thì đột nhiên lại có một cái tên lọt vào tai hắn.