Chương 15: Miếng ăn tồi tàn. (2)
" Tao ỉa một bãi lớn sau đó đóng gói lại gửi cho hắn." Bao Tiểu Tam có vẻ đợi mãi mới có người hỏi tới chiến tích oai hùng này của mình, hớn hở kể:" Hôm đó còn chuyên môn ăn ..."
" Thôi, thôi, đủ rồi ..." Cảnh Bảo Lỗi đưa tay ra ngăn cản Bao Tiểu Tam kể tiếp, hắn không quan tâm hôm đó Bao Tiểu Tam ăn gì, bây giờ cũng không hứng thú ăn gì nữa, bảo với Cừu Địch:" Hay là chúng ta đi thôi."
Đi chứ còn sao nữa, thằng đó điên quá mà, chuyện đó cũng dám làm, ai biết dám làm gì chứ? Cảnh Bảo Lỗ nhớ tới cảnh thằng đó đánh người giữa đường hôm nọ mà ngán, đang thất nghiệp đây này, không muốn gặp thêm rắc rối nữa đâu.
Nhưng Cừu Địch lúc này cũng đã quyết tâm muốn chơi người ta rồi, ra hiệu Cảnh Bảo Lỗ cứ yên tâm, chỉ chỉ Bao Tiểu Tam, ý bảo tới chỗ lễ tân.
Bao Tiểu Tam đứng bật dậy, nói làm là làm, hùng hổ tới quầy lễ tân, làm cô gái tiếp tân sợ hãi lùi hai bước, hắn nói:" Cô khẩn trương cái gì chứ? Tôi chỉ muốn hỏi cô khi nào ăn cơm, chứ bảo cô thuê phòng đâu."
" Ăn cơm hay thuê phòng đều không do tôi phụ trách." Cô gái lễ tân rõ ràng chẳng hiểu gì cả:
Bao Tiểu Tam lấy di động ra cho cô gái xem tin nhắn, cô gái hiểu ra, lễ độ mời hắn ngồi hắn ngồi xuống, vội vàng gọi điện thoại xin chỉ thị.
Trong thời gian chờ đợi, Cảnh Bảo Lỗi còn có chút thấp thỏm, hình như còn xấu hổ nữa, ngược lại Cừu Địch và Bao Tiểu Tam thì thản nhiên hơn nhiều, cả hai cùng nhìn chằm chằm vào một chỗ. Đúng rồi, vẫn ở cái góc mé trái đó có một cô gái thất tuyển đang chờ đợi, tóc đuôi ngựa, giày thế thao đế cao, toàn thân trang phục thể thao màu trắng, nhìn một cái biết ngày là vừa mới rời ghế nhà trường chưa lâu, vẫn chưa biết ăn mặc thế nào.
Vì đột nhiên bị hai chàng trai nhìn chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ lên, lúng túng như không biết phải quay đi đâu, gương mặt hồn nhiên ngây thơ, các cô gái thành phố phần lớn đều không có được vẻ trong sáng tự nhiên như vậy, không tính là quá xuất sắc, nhưng làm người ta nhìn dễ chịu, dễ sinh thiện cảm.
" Cô ấy tên là gì ấy nhỉ?" Cừu Địch tò mò:
" Làm sao mà tao biết được, tao là người đầu tiên đi ra mà." Bao Tiểu Tam làu bàu:
" Để tao nghĩ xem nào ... Mẹ, nghĩ đếch ra." Cừu Địch ra sức vắt óc mà chẳng nghĩ ra được, chỉ nhớ mỗi tên của cái em gái trông như mỹ nhân công sở lại có hàm răng làm người ta hết hồn:
" Hính như họ quản ... Đúng rồi, là họ Quản đấy ..." Cảnh Bảo Lỗi nhớ ra một chút:
" Quản là cái ống à? Ống để cắm ... Ái ..." Bao Tiểu Tam cười dâm dục thì ăn đòn:
Bốp!
Là Cừu Địch ra tay, cho hắn một cái bợp, hắn che đầu rồi nhe răng cười, chẳng có chút nghiêm túc nào.
Người giải quyết cơm trưa tới rồi, một tràng tiếng giày cao gót vừa vang vọng vừa có tính tiến tấu vang lên, chủ quản Đường phụ trách tuyển dụng duyên dáng đi tới lễ tân, lạnh lùng cao ngạo đánh giá mấy vị còn đang đợi, nụ cười mang vài phần khinh miệt, hình như cười bọn họ tới đây kiếm cơm.
Đám Cừu Địch đứng lên, Đường Anh chẳng thèm nhìn họ một cái, nói với lễ tân:" An bài cho bọn họ đi, bằng tiêu chuẩn tiếp đãi khách hàng bình thường."
Nói xong lại quay về phòng hội nghị.
Đám Bao Tiểu Tam không có cơ hội làm gì người ta, cảm giác có chút hụt hẫng, có điều qua rất nhanh, hắn chạy tới chỗ lễ tân, vẻ mặt đầy tò mò:" Tiểu chuẩn đó là sao, bốn món mặn một món canh, rượu thuốc dùng thoải mái phải không?"
Cô gái lễ tân nhìn hắn căm ghét, đưa cho hắn ba chiếc vé ăn cơm. Bao Tiểu Tam nhìn một cái liền tức giận:" Số 18 Vạn Liễu Kiều, đùa tôi đấy à? Nơi đó cách chỗ này xa lắm đấy."
" Không xa, cách đây 6 km, lái xe chỉ vài phút là tới thôi." Cô lễ tân lạnh nhạt đáp:
Bao Tiểu Tam càng giận, vỗ quầy lễ tân rống lên:" Cô thấy chúng tôi có giống người mua được xe không?"
" Thưa anh, tôi cũng không mua được, anh nổi giận với tôi làm gì?" Cô gái lễ tân uất ức:
" Bỏ đi, bỏ đi." Cừu Định tóm cổ áo Bao Tiểu Tam kéo đi, mẹ nó cái bữa cơm tồi tàn này thật đúng là mất hết tự tôn:
" Đợi tao chút." Bao Tiểu Tam vẫn còn chưa chịu thôi, vỗ quầy lễ tân lần nữa, chỉ vào cô bé học sinh ngồi trong góc:" Cho thêm cái vé ăn nữa, người ta là con gái nên ngại xin, định quịt đấy à? Đưa đây mau lên."
Người hiền lành bị ức hiếp, kẻ ác thì không tồn tại tình huống này, lấy thêm được một vé cơm, Bao Tiểu Tam đưa cho cô gái kia. Cô gái mở đôi mắt to trong veo, chớp chớp mấy lần nhìn hắn tới gây ra, có vẻ không dám nhận.
" Cầm lấy đi, hay dở gì thì cũng không bị phí công." Cừu Địch thấy cô gái còn ăn mặc kiểu sinh viên thì thương tình, đại bộ phận sinh viên vừa mới rời trường, trừ những người được cha mẹ trải đường sẵn thì đều phải trải qua một quãng thời gian bụng chẳng đủ no:
" Không sao, cầm lấy đi, không ai cười cô đâu, chúng tôi chẳng phải đều ứng tuyển thất bại, kiếm lấy bữa cơm sao." Cảnh Bảo Lỗi trấn an:
" Này, bảo cô cầm thì cầm đi." Bao Tiểu Tam sốt ruột, đặt ngay vào tay cô gái:
" Tam Nhi, người ta không phải là ngại lấy vé cơm, chắc là sợ cái mặt mày đấy, đi nào." Cừu Địch khoác vai Bao Tiểu Tam kéo đi:
Câu này làm cô gái bật cười, mặt như đóa hoa nở, lúm đồng tiền xinh xinh, hơi cúi người nói:" Cám ơn các anh."
" Không cần khách khí, tôi lên thủ đô mấy năm rồi, chỉ làm việc tốt đúng lần này thôi đấy."
Bao Tiểu Tam nói câu này là thật đấy, không phải đùa đâu, cô gái tưởng hắn đùa lại cười. Cừu Địch kéo hắn đi, Cảnh Bảo Lỗi bấm tháng máy, ba người cùng vào bên trong. Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi nhìn Bao Tiểu Tam chằm chằm, nhìn tới mức làm hắn xấu hổ, rối rít xua tay:" Nhìn tao làm cái gì, tao thực sự làm việc tốt đúng một lần, xấu hổ lắm."
" Sao mà mặt lại đỏ thế này, trong nhà có nóng đâu, không phải tương tư cô bé nhà người ta rồi chứ?" Cảnh Bảo Lỗi trêu chọc:
" Không phải đâu, Tam Nhi thích loại hình lẳng lơ dâm đãng cơ, em gái thanh thuần không phải khẩu vị của hắn." Cừu Địch giải vây, nghe rất giống chọc ngoáy đá đểu:
" Tao nhìn cô ấy nhớ tới em gái tao thôi." Bao Tiểu Tam nói tới em gái, vẻ mặt không còn vẻ hài hước nữa, có chút u buồn không hợp với khuôn mặt hắn: